Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 46: Lộ chân tướng (thượng)




Sau cuộc gặp ngắn với Kiều Dĩ Hàng, Tiểu Chu lại bị áp giải trở về.
Thấy Lạc Tuyết Vô Âm đã đổi váy cưới sang xường xám đang cùng Thiên Đấu đi tiếp chuyện các bàn, nàng định thở phào nhẹ nhõm thì nghe người bên cạnh nói: “Không biết bao giờ Hoa hòa thượng mới tới đây?“
Người khác tiếp lời: “Chắc nhanh thôi. Lão đại chả bảo chờ hắn tới mới qua đây kính rượu sao?“

Tiểu Chu đột ngột quay đầu, hai con mắt chăm chú nhìn người vừa thốt ra tin động trời đó: “Ngươi nói cái gì?“
Người nọ kinh hãi, nhìn Trương Tri và Suất suất suất có điểm bất an: “Chờ Hoa hòa thượng đến thì lão đại cùng đại tẩu sẽ qua… Có vấn đề gì a?“ Nói đến đấy, lòng trào lên một nỗi tức giận.
Tiểu Chu thấy người ta khó chịu, khí thế xẹp xuống, cười làm lành: “Ta chưa nghe rõ nên mới hỏi lại thôi. Đâu có vấn đề gì.“
Suất suất suất cười: “Ngươi giống hệt như trong game a.“
“Ta giống hệt trong game?“ Chẳng lẽ tính cách Kiều Dĩ Hàng lại như vậy? Tiểu Chu len lén oán thầm nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Ta lúc nào cũng thế mà.”
Trương Tri: “Ta nghĩ có điểm không giống.”
Suất suất suất: “Không giống chỗ nào?”
Tiểu Chu hơi giật mình, sợ hãi nhìn hắn.
Trương Tri: “Rất ít khi thể hiện biểu cảm thế này.”

“Rất ít khi thể hiện biểu cảm thế này” là có ý gì?
Tiểu Chu bối rối đến mức mắt nháy mấy phát, mãi sau mới nói được một câu: “Nga.”
Trương Tri: “…”
Suất suất suất vỗ vai hắn: “Biểu cảm của con người luôn bị hạn chế bởi khuôn mặt.”
Tiểu Chu: “…”
Thủy Tiên hòa thượng đến lúc hôn lễ đã bắt đầu được hơn nửa tiếng. Hắn vừa vào phòng tiệc liền chạy ngay tới chỗ tân lang, tân nương vừa chúc mừng vừa xin lỗi, còn không quên đưa tiền mừng.
Lạc Tuyết Vô Âm cười tủm tỉm nói vài câu rồi chỉ về phía bàn Trương Tri. Thủy Tiên hòa thượng lập tức chạy sang.
Suất suất suất nhỏ giọng: “Nhìn ảnh không nghĩ lại to lớn như vậy.”
Qua đánh giá của Tiểu Chu, Thủy Tiên hòa thượng chắc cao khoảng 1m86, nặng khoảng 90kg.
Hắn ngồi xuống, cả bàn như chật lại, chỗ của mỗi người đều hẹp đi trông thấy.
Tiểu Chu chỉ có thể nỗ lực duy trì khoảng cách với hai bên.
Trương Tri đột nhiên kéo ghế, ngửa người ra đằng sau.
Tiểu Chu cảm kích nhìn hắn.
Đối với lời trêu chọc của người khác, Thủy Tiên hòa thượng chỉ mỉm cười, so với trong game thì tựa như hai kẻ hoàn toàn khác nhau.
Suất suất suất cảm khái: “Quả nhiên người không thể xét qua vẻ bề ngoài.”
Thủy Tiên hòa thượng tựa hồ như nghe thấy tiếng hắn, ngẩng đầu lơ đãng liếc mắt nhìn qua.
Một lúc sau, Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm đã đi hết một vòng liền tiến thẳng tới bàn bên này.
Tiểu Chu đang định đứng dậy ra ngoài thì nghe giọng Trương Tri: “Chờ kính rượu xong hãy đi.”
Kính rượu xong còn đi làm gì?
Tiểu Chu khổ sở, u oán nói: “Không nhịn được.”
Trương Tri chưa kịp nói thì Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm đã tới nơi, tất cả mọi người đều đứng lên. Lúc này mà đi thì thực quá bất lịch sự. Tiểu Chu không thể làm gì khác, đành ủy khuất đứng lên, nỗ lực biến mình thành vô hình trên bàn tiệc. Lạc Tuyết Vô Âm nhiệt tình, hiếu khách, hỏi thăm từng người một, đến lượt Tiểu Chu còn cười nói: “Ngươi rất khả ái, giống hệt trong tưởng tượng của ta.”
Tiểu Chu thừa biết hình ảnh của bản thân mình hiện giờ: ăn mặc bình thường, cặp kính gọng to, mặt mộc. So với mấy cô nàng trang điểm xinh đẹp ngồi cùng bàn thì có thể hình dung là giữa biển người cũng không thể nhận ra được.
Vậy là nói, Tiểu Thuyền của Đại Kiều vẫn cho người khác ấn tượng như vậy?
Tiểu Chu cười gượng: “Chúc chị tân hôn vui vẻ, hạnh phúc tới đầu bạc răng long.”
Lạc Tuyết Vô Âm mỉm cười. Thực ra nàng có chút buồn khổ. Gả cho Thiên Đấu là một lựa chọn sai lầm, dù hắn có tiền nhưng hắn có đời vợ, lại có con. Nếu như không phải trót mang thai, nàng tuyệt đối không chọn lựa như thế. Loại buồn khổ này nàng chẳng thế chia sẻ cùng ai, kể cả cha mẹ.
Vì thế khi thấy Tiểu Chu đứng cạnh Trương Tri nói câu đó, tuy biết là vô ý nhưng khiến nàng cảm thấy như bị chế giễu.
“Cảm tạ, cạn ly.” Nàng mỉm cười, tận lực hoàn thành vai diễn cô dâu hạnh phúc.
Tiểu Chu: “Ta không biết uống rượu, uống nước trái cây thay thế nhé?”
Lạc Tuyết Vô Âm cười không nói gì, những người khác nhao nhao lên phản đối.
Cuối cùng Thiên Đấu ra mặt: “Ngươi cứ thỏa sức uống, ta đã đặt phòng rồi. Uống xong cũng không cần để ý phép tắc gì hết.”
“Nhưng…” Tiểu Chu còn muốn nói nhưng nhìn ánh mắt xung quanh, nàng hiểu được, dưới sức ép của đám đông, ý kiến cá nhân chẳng thể trụ vững.
Trương Tri: “Lão đại. Giám đốc của nàng rất nghiêm khắc, xin nghỉ một ngày không tốt.”
Hắn vừa mở miệng, những người khác im lặng chờ quyết định của Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm.
Lạc Tuyết Vô Âm cười: “Vậy uống ít thôi. Không thể có người không uống một giọt rượu nào.”
Nói là uống ít nhưng Tiểu Chu bị ép uống nửa ly rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ có tác dụng chậm, men say từ từ bốc lên thế mà Tiểu Chu uống xong đã cảm thấy như có lửa đốt trong ruột, muốn phát tiết ra ngoài ấy vậy mà nhìn bốn phía chẳng có ai đáng tin cậy, nàng chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Suất suất suất nhìn nàng rời bước, nhẹ giọng hỏi Trương Tri: “Chắc không sao chứ?”
Trương Tri: “Chắc định đi toa-lét.”
Suất suất suất: “Chẳng lẽ là ruột thẳng.”
——
Tiểu Chu vất vả đi xuống lầu, việc đầu tiên làm là thuê phòng, sau đó gọi cho Kiều Dĩ Hàng thông báo tình trạng.
Kiều Dĩ Hàng đang ngồi trong quán cà phê ăn nhẹ, nghe nói nàng uống rượu, lại còn uống hơn nửa ly nhất thời muốn đập đầu vào tường.
“Đừng làm gì nữa, lập tức lên phòng, ta tới ngay!”
Kiều Dĩ Hàng vội vã trả tiền chạy tới chỗ thang máy.
Người bán hàng Ất khe khẽ nói nhỏ: “Người vừa rồi hình như là Đại Kiều?”
“A? Không phải đâu. Hắn đâu có giống xuất thủy phù dung, trầm ngư lạc nhạn chứ? Nói là Tôn Sách thì còn có thể.”
“Ý ta là Kiều Dĩ Hàng ấy.”
“…Đó là ai?”
“Không có gì. Lau bàn tiếp đi.”
Kiều Dĩ Hàng ra khỏi thang máy đang muốn tìm phòng thì thấy một màn kinh người trước mắt —
Trương Tri đỡ Tiểu Chu mở cửa phòng.
“Ngươi muốn làm gì?” Kiều Dĩ Hàng bước nhanh tới.
Trương Tri quay đầu, nhìn hắn tỏ ý không hiểu: “Đưa nàng vào phòng.”
“Vào phòng?” Thân thể Kiều Dĩ Hàng chặn ở cửa, “Ngươi có quan hệ gì với cô ấy?”
Trương Tri nhíu máy: “Liên quan gì đến ngươi?”
Hai ngươi cao tương đương nên trừng mắt nhìn nhau rất tiện.
Kiều Dĩ Hàng hào hùng lên tiếng: “Nàng là fan của ta. Ta có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô ấy!”
“Nàng là lão bà của ta.”
Trương Tri vừa nói vừa chen vào đã thấy Kiều Dĩ Hàng cấp tốc nghiêng người chặn lại: “Chứng cớ đâu?”
Cơn tức của Trương Tri bùng lên, trừng mắt lạnh nhìn lại: “Dựa vào cái gì mà ngươi đòi xem?”
“Chỉ bằng nàng là fan của ta.” Kiều Dĩ Hàng hiện tại đang cực độ hoài nghi nhân phẩm của người trước mặt. Thời buổi này trông đẹp trai không có nghĩa là không háo sắc, đẹp trai không có nghĩa là nhân phẩm tốt. Biết đâu kẻ trước mắt này là sói đội lốt cừu. Hắn càng nghĩ càng ngờ Chiến Hồn Vô Cực trong game đối xử với Tiểu Thuyền tốt như vậy căn bản là muốn lừa gạt gì đó.
Trương Tri nhạy cảm, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình ngày càng kỳ quặc, giống như đang nhìn đào phạm không bằng. Hắn cố nén giận: “Ta là bạn nàng.”
“Vừa rồi là lão bà, giờ lại biến thành bạn, ngươi không thấy rất mâu thuẫn sao?” Kiều Dĩ Hàng cười nhạt.
“Vậy ngươi muốn sao?” Trương Tri bỗng nhiên buông Tiểu Chu, cũng chẳng  tỏ chút yếu thế nhìn lại.
Đông.
Đầu Tiểu Chu đập vào tường, giữa lúc Kiều Dĩ Hàng và Trương Tri đang định nâng nàng thì phát hiện nàng đang bám lấy tường như một con thằn lằn.
Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi đi trước đi, ta đưa nàng vào phòng.”
“Ngươi đưa?” Trương Tri nheo mắt, “Sao lại phải là ngươi?”
“Ta nói rồi, nàng là fan của ta.”
“Ta cũng nói rồi, nàng là bạn ta.”
“Lúc đầu ngươi nói là lão bà mà?”
“Lão bà không thể là bằng hữu sao?”
Kiều Dĩ Hàng đưa tay ra: “Lấy giấy chứng nhận kết hôn ra đây!”
“Ngươi là trư sao!” Trương Tri rút cuộc không chịu nổi nữa. Chẳng trách Kiều Dĩ Hàng bị cướp thảm vậy, nếu gặp phải hắn chắc chắn kết cục còn tệ hơn nhiều!
Kiều Dĩ Hàng: “Ai bảo ngươi nhìn chằng đáng tin cậy chút nào!”
Trương Tri: “Ta nghĩ ngươi đang cố tình gây sự.”
Hai người giằng co, lửa tóe khắp nơi.
Kiều Dĩ Hàng hít một hơi sâu: “Tốt xấu gì ta cũng là người nổi tiếng. Ngươi nghĩ ta có thể làm chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng, đánh mất tiền đồ hả?”
“Chưa chắc.” Trương Tri chậm rãi nói, “Nếu không ID của ngươi trong game sao lại nổi danh như vậy.”
Kiều Dĩ Hàng cắn răng: “Ta chỉ mắng chửi người mà thôi, đâu có phạm pháp.”
Trương Tri: “Lẽ nào nhìn ta có thể phạm pháp?”
Kiều Dĩ Hàng: “Chí ít mặt ta nổi tiếng hơn mặt ngươi, khả năng đào tẩu nhỏ hơn!”
Trương Tri: “…”
“Ọe!” Tiểu Chu đột nhiên che miệng, gập người.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đồng thời nắm lấy vai nàng, chuẩn bị kéo đi. Tiểu Chu chống tay vào tường, ngầng đầu lên, nuốt vài cái sau đó chậm rãi nói: “Nuốt mất rồi.”
Hai người: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.