Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 133: Đại kết cục (thượng)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dập máy, Kiều Dĩ Hàng ngây người trên sô pha, nhìn trần nhà.
Rất nhanh, chuông di động lần thứ hai vang lên, giọng ghen tức của Trương Tri truyền tới: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai mà lâu vậy?“
Kiều Dĩ Hàng lẳng lặng nghe, chờ đối phương oán hận xong mới buồn bã nói: “Tôi muốn gặp cậu.“
Ngay lập tức điện thoại vang lên tiếng chuỗi dài tít tít tít.
Nửa giờ sau, Trương Tri mệt mỏi mở cửa bước vào.
Kiều Dĩ Hàng vẫn duy trì nguyên tư thế cũ.
“Làm sao thế?“ Trương Tri ngồi xuống cạnh hắn. Để vào cửa thuận lợi, hắn nhờ Trương Phục Mãn giúp xử lý đám nhà báo dưới nhà.
“Đói bụng rồi.“ Kiều Dĩ Hàng chăm chú nhìn hắn.
Ôn nhu trong mắt Trương Tri lập tức biến thành phiền muộn: “… Vậy gọi đồ ăn.“
“Lười.“ Kiều Dĩ Hàng thản nhiên đáp.
Trương Tri thở dài, cởi áo khoác đứng lên, xắn tay áo bước về phía phòng bếp: “Tủ lạnh còn gì?“
Nhìn bóng lưng của hắn, gương mặt Kiều Dĩ Hàng chậm rãi lộ ra nụ cười.
Hắn bắt chéo chân: “Tôi muốn ăn canh xương hầm…“
Cửa tủ lạnh bị mở ra, Trương Tri lật đi lật lại hồi lâu, đen mặt đi ra: “Chỉ có mì canh xương Khang sư phụ thôi. Tôi giúp anh ăn mì.“
“Ách, vậy còn gì khác không?“
“Có. Tỏi, gừng tươi, hành.“
“Còn có?“
“Xì dầu, giấm, muối, đường.“
“… Mì kia hay là đừng vớt ra đi?“
Trương Tri nhìn hắn rồi đi ra cầm áo  khoác: “Tôi ra siêu thị mua.“
“Tôi cũng đi.“ Kiều Dĩ Hàng đứng dậy.
Trương Tri cau mày: “Gần đây nhiều phòng viên lắm.“
Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi nói: “Tôi gọi cho lão Đại báo trước đã?“
“Tôi cũng gọi điện cho nhị thúc đã.“
***
Giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cuối cùng rơi vào tay người khác.
Kiều Dĩ Hàng cảm nhận được, khi khách mời xướng tên người đoạt giải trên đài, ánh mắt những người khác cùng camera đồng thời quét lại đây nhưng hắn tin dù có dùng kính hiển vi cũng chẳng soi ra chút mảy may không cam lòng nào.
Bởi vì, thực sự không có bất mãn.
Trên con đường đóng phim, hắn mới bắt đầu xuất phát. Đường còn rất dài, ven đường còn có nhiều cảnh đẹp, hắn không có lý do gì vì cảnh hoang vu ban đầu mà buông tha cho hy vọng tương lai.
Hắn đột nhiên cảm thấy, rất nhiều người sau khi hụt giải thưởng thường nói “Ta cảm thấy có thể ngồi ở đây cũng là một loại khẳng định“ không phải nói bậy. Mới diễn qua hai bộ phim, được đề danh Kim Hoa hai lần, hắn đã chiếm được khẳng định tương ứng.
Khí định thần nhàn ứng phó hết phóng viên, Kiều Dĩ Hàng ngồi xe Tiểu Chu về nhà.
Ở nhà, Trương Tri đang làm bữa khuya.
Kiều Dĩ Hàng hai tay đút túi, tựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn bóng lưng hắn.
Trương Tri múc bánh trôi vào trong bát, mỗi tay bưng một chén, đứng trước mặt hắn, dùng vẻ mặt vô cùng chân thành, chậm rãi nói: “Trong lòng tôi, anh là diễn viên xuất sắc nhất.“
Kiều Dĩ Hàng bĩu môi, tự tiếu phi tiếu: “Đương nhiên. Nếu không ai nấu bữa đêm cho cậu?“
Trương Tri cũng phát hiện nghĩa khác, vội nói: “Ý tôi là, diễn xuất của anh là tốt nhất.“
Kiều Dĩ Hàng đi về phía trước một bước, giang rộng tay, ôm eo hắn, đem môi dán tới.
“Cẩn thận bát.“ Trương Tri tự động giơ tay ra, tiện cho hắn ghé đầu lại.
Điện thoại phòng khách không hợp thời mà vang lên.
Hai người đồng thời cau mày.
Kiều Dĩ Hàng đi ra ngoài nhận điện thoại, Trương Tri ở lại phòng bếp xử lý nước bị rớt ra ngoài.
Trương Tri nghe thấy Kiều Dĩ Hàng tiếp điện thoại hồi lâu không nói gì, tò mò đi ra. Chỉ thấy Kiều Dĩ Hàng cầm chặt điện thoại, yên lặng nghe, hồi lâu mới nói: “Cảm ơn hai người.“
“Ai đấy?“ Trương Tri vừa thấy hắn dập máy, không chờ nổi hỏi.
“Cha mẹ tôi.“
Trương Tri lập tức khẩn trương: “Bọn họ nói gì?“
“Bọn họ nói.“ Kiều Dĩ Hàng chậm rãi quay đầu, đờ đẫn nhìn hắn.
Trương Tri chờ mong nhìn Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng chợt cười nói: “Hỏi chúng ta lúc nào rảnh đến Canada thăm bọn họ.”
“Chúng ta?” Như không dám tin, Trương Tri hỏi lại.
“Đúng thế.” Kiều Dĩ Hàng chỉ chỉ hắn rồi lại chỉ chỉ chính mình, “Chúng ta.”
“Bọn họ sao lại?” Khóe miệng Trương Tri chút nữa ngoác đến tận mang tai. Từ sau khi Kiều Dĩ Hàng gọi điện thẳng thắn với cha mẹ, Trương Tri dù chưa biểu hiện ra nhưng trong lòng vẫn âm thầm lưu tâm, chỉ sợ cha mẹ Kiều Dĩ Hàng cũng bão nổi như Trương Phục Huân, hòng tách bọn họ ra. Dù sao đồng tính không chỉ ở trong nước mà kể cả tại nước ngoài cũng không phải nhà nào cũng chấp nhận được.
Kiều Dĩ Hàng: “Cha mẹ tôi gần đây đọc rất nhiều sách về đồng tính luyến ái, thậm chí còn đặc biệt đến chỗ bác sĩ tâm lý. Cuối cùng bọn họ quyết định tôn trọng lựa chọn của tôi.”
“Anh có cha mẹ rất tốt.” Trương Tri tựa đầu vào trán hắn, chậm rãi liến môi hắn.
“Đừng.” Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa nghĩ hình như lúc nãy có chuyện gì định làm mà vẫn chưa xong nhỉ.
Mãi đến khi tay Trương Tri với vào nội khố, Kiều Dĩ Hàng mới đột nhiên nhớ ra: “Bữa khuya đâu?”
Trương Tri khẽ cắn điểm đột khởi trước ngực hắn, tựa hồ oán giận người nào đó không chuyện tâm.
Kiều Dĩ Hàng rên rỉ: “Tôi.. đói bụng.”
Trương Tri ngẩng đầu, nhãn tình tỏa sáng: “Lập tức cho ăn.”
“…” Rõ ràng ý hắn không phải thế này!
Hạ phúc truyền đến kích thích mạnh hơn.
Kiều Dĩ Hàng mơ mơ màng màng nghĩ “Bỏ đi, ý này liền ý này”.
***
Bất ngờ trong giải Kim Hoa không nhiều lắm nên thất bại của Kiều Dĩ Hàng được giới truyền thông coi như trọng điểm tuyên truyền, chiếm cứ mặt báo ngang bằng tin Phong Á Luân áp đảo Nhan Túc Ngang xưng đế ngang hàng.
Lời của giám khảo nọ cùng bị lộ ra khiến rất nhiều người xem cùng fan của Kiều Dĩ Hàng chửi bới.
Sắp xếp thứ hạng thì đúng là diễn xuất của Kiều Dĩ Hàng so với Phong Á Luân cùng Nhan Túc Ngang còn non nhưng nếu tính ngang ra, Kiều Dĩ Hàng tuyệt đối không thua kém người đạt giải. Vì người diễn cùng xuất sắc mà phủ nhận diễn xuất của người khác, cách làm này hiển nhiên khiến người ta lên án. Sản xuất phim cũng có cao thấp khác nhau, chung quy không thể đem phim đẳng cấp cao cùng phim đằng cấp thấp so cùng một chỗ.
Nhưng mặc kệ người xem cùng fan căm phẫn đến mức nào, giải Kim Hoa đã trao, không thể quay lại.
Kiều Dĩ Hàng rất nhanh vứt chuyện này ra sau đầu bởi vì album Trương Tri chuẩn bị cho hắn rất nhanh ra mắt.
Nói thật, Trương Tri ở phương diện âm nhạc dù có thiên phú nhưng tuyệt đối không phải xuất sắc nhất mà kinh nghiệm thì lại càng thiếu nhưng hắn có một ưu thế, đó là nhiều nhân viên giỏi.
Kinh nghiệm thiếu, không sao, tìm nhân tài là được.
Thiên phú không đủ, không sao, tiếp tục tìm nhân tài.
Có nhân viên chuyên nghiệp, Trương Tri chỉ cần như Định Hải Thần Châm, lúc mấu chốt phát huy tác dụng là được.
Phần quảng cáo lại càng bỏ nhiều công sức.
Cho nên đĩa nhạc vừa lên kệ, danh tiếng đã nổi như cồn, liên tục tám tuần đứng nhất bảng tiêu thụ. Chỉ nhìn nhiêu đó, rất khó tưởng tượng trước còn có người nói thị trường âm nhạc hiện nay ảm đạm.
Sau “Hắc Bạch chi gian”, Phong Á Luân tiếp tục bế quan, Nhan Túc Ngang quay về Mỹ phát triển. Kiều Dĩ Hàng nghiễm nhiên trở thành lão đại mới trong lĩnh vực âm nhạc. Dù rằng thực lực của hắn còn chưa đạt được công nhận như hai vị trước nhưng các báo đài lớn đã quen lấy Thiên vương đến gọi hắn. Có lẽ giờ đây hắn chỉ thiếu một hình mẫu kinh điển trong làng giải trí cùng một giải thưởng!
NCC cũng vài lần đưa kịch bản đến chỗ hắn, hy vọng hắn trở về diễn phim truyền hình nhưng Cao Cần biết hắn một lòng tập trung cho điện ảnh, tiếp theo là củng cố sự nghiệp ca hát, tạm thời không có hứng thú với phim truyền hình nên chỉ đưa kịch bản cho hắn rồi tìm thời cơ từ chối.
Phim của Trần Bình Qua rất nhanh bắt đầu quay.
Vì là phim nghệ thuật, không có cảnh gì lớn, tìm một chỗ bối cảnh hợp liền bắt đầu.
Diễn biến bộ phim này rất đơn giản. Một thanh niên đôn hậu thầm mến cô hàng xóm xinh đẹp nhưng cô hàng xóm nọ lại thay bạn trai liên tục, chỉ coi hắn như em trai, có thể kể khổ có thể ôm nhưng không thể nói chuyện yêu đương.
Sau đó, thanh niên đôn hậu nọ đi gặp mặt con gái bạn mẹ mình, tính cách hai người không hợp nhưng do áp lực tuổi tác, vẫn đau khổ nhẫn nại cố gắng bồi đắp tiến tới hôn nhân. Một lần cô hàng xóm xinh đẹp thất tình say rượu, phát sinh quan hệ với thanh niên. Mối quan hệ giữa hai người cứ vậy mập mờ không rõ. Thanh niên nọ bị lương tâm khiển trách, không muốn bắt cá hai tay, quyết định chia tay bạn gái trước nhưng lại phát hiện người hàng xóm nọ có người mới.
Kết cục là thanh niên nọ cùng một cô gái khác từng gặp thoáng qua ở bến xe bus đầu câu chuyện thành đồng nghiệp, hai người sau khi kết hôn chuyển đi nơi khác.
Theo Trương Tri thấy,  câu chuyện này thực sự quá nhàm chán.
“Anh xác định nhận phim này?” Trương Tri nhìn Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng: “Trần Bình Qua là đạo diễn nổi danh.”
“Nhưng chuyện của hắn thực sự quá nhàm chán. Thích thì phải theo đuổi, suốt ngày thầm mến thì có nghĩa lý gì?” Độc ác nhất còn có đoạn phát sinh quan hệ này! Trương Tri nhìn chằm chằm kịch bản bốc hỏa.
Kiều Dĩ Hàng: “Mỗi người đều có một mối tình giữ kín trong lòng.”
“Mỗi người?” Ánh mắt bốc hỏa của Trương Tri chuyển qua mặt hắn.
Kiều Dĩ Hàng nói sang chuyện khác: “Tôi thấy chuyện này cũng được.”
“Anh vừa nói tới tình yêu giữ kín trong lòng cái gì kia?” Trương Tri không bị lừa gạt.
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Chẳng nhẽ chúng ta không phải?”
Trương Tri nhướn mày: “Chúng ta đương nhiên không phải!” Hắn nhào qua, hung hăng hôn Kiều Dĩ Hàng, “Chúng ta là quan hệ muốn làm liền làm!”
Kiều Dĩ Hàng lấy lại kịch bản từ trong tay hắn: “Tôi cảm giác nhân vật này không tệ.”
Thanh niên đôn hậu, vai diễn này hắn chưa từng thử qua.
Trừ quay MV, vai hắn diễn đều là nhân vật tỏa sáng. Chính vì vậy vừa nhìn tới nhân vật này, hắn quyết định nhận dù hắn cũng biết, câu chuyện này vô cùng nhàm chán. Nhưng là diễn viên, chức trách của hắn chính là biến câu chuyện nhàm chán cực độ thành sống động, vô cùng sống động.
Trương Tri ghé vào người hắn thật lâu mới thấp giọng hỏi: “Diễn viên nữ là ai?”
“Cậu định làm gì?”
“Gửi chuột chết, viết thư đe dọa.” Trương Tri hừ lạnh.
….
Cuối cùng nữ diễn viên chính trong “Thầm mến” cũng không nhận được chuột chết cùng thư đe dọa. Nàng bị cách ly hoàn toàn bởi bảo tiêu Tiểu Chu luôn kè kè theo cạnh Kiều Dĩ Hàng.
Ngày ngày ở góc trường quay đều nghe được tiếng Tiểu Chu ân cần trả lời điện thoại: “Yên tâm, yên tâm, tuyệt đối không có. An toàn, an toàn, tuyệt đối an toàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.