Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 101: Gay cấn (trung)




Chẳng phải cảm giác môi chạm môi đơn thuần mà là một loại tê dại nóng bỏng truyền tới không cách chi khống chế nổi.
Đây không coi là nụ hôn đầu của Kiều Dĩ Hàng nhưng là lần đầu tiên tim hắn hoạt động tích cực đến vậy, so với nụ hôn đầu thật sự còn ra sức hơn!
… Nhất định là vì trước đây đều là hắn chủ động mà lần này là bên bị động, chưa chuẩn bị tâm lý nên mới hoảng hốt thế này!
Kiều Dĩ Hàng rất nhanh tìm được nguyên nhân, đang định hung hăng đẩy Trương Tri ra, đối phương đã thối lui trước.
Tay đông cứng giữa không trung, từ tư thế mà nói, không phân được là định đẩy người hay định ôm người.
May mà phòng tối, hai người dù quen nương theo ánh sáng mỏng manh để nhìn vật nhưng cũng chỉ có thể thấy hình dáng lờ mờ, tuyệt không thể thấy vẻ mặt đối phương nên Kiều Dĩ Hàng mới có thời gian giấu đi xấu hổ.
Trương Tri như chưa thỏa mãn, liếm liếm môi: “Giống hệt như trên TV.“
Những lời trách hỏi của Kiều Dĩ Hàng nghẹn lại, hắn không tin nổi hỏi: “Cái gì?“ Đừng bảo Trương Tri chỉ muốn thử xem hôn môi có cảm giác thế nào!
Kiều Dĩ Hàng thề, nếu Trương Tri có dũng khí trả lời như vậy, hắn lập tức sẽ xuất quyền!
“Trên TV khi người yêu hôn nhau chẳng phải đều nói cảm giác rất tuyệt vời sao?“ Trương Tri liếm hết môi còn chưa đủ, lại dùng ngón tay lau rồi mỉm cười, “Hóa ra đúng là thế.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng ngơ ngác nhìn hắn. Dù bốn phía tối đen như mực, hắn vẫn có thể chuẩn xác nhận ra vị trí ngũ quan của Trương Tri, “Đây là nụ hôn đầu của cậu?“
Trương Tri nheo mắt lại: “Anh không phải sao?“
Nói nhảm. Hắn là ca sĩ, chỉ tính quay MV, tất cả NG hắn cũng nụ hôn đầu 30 lần rồi. Chỉ là thấy ánh mắt vừa thất vọng vừa phẫn nộ của Trương Tri, hắn thấy chột dạ. Nói gì thì nói, đây cũng là nụ hôn đầu của đối phương, so ra, hình như mình lời…
Chờ chút! Hắn mới là người bị cưỡng hôn cơ mà?
Hắn vội vàng vỗ trán, muốn đánh cho bản thân tỉnh táo chút, tránh bị đối phương lừa gạt.
Trương Tri nghe tiếng vỗ trán, còn tưởng Kiều Dĩ Hàng đang ảo não, hờn dỗi trong lòng cũng tan bớt, nhỏ giọng lầm bầm: “Trưởng thành sớm thế làm gì chứ?“
… Một tên mới tròn hai mươi dám nói hắn trưởng thành sớm?
Kiều Dĩ Hàng lắc đầu, quyết không để bản thân lạc theo hướng suy nghĩ quỷ dị của đối phương: “Nghe này, cậu mau giải thích hành vi vừa rồi cho tôi!“
Trương Tri trầm mặc.
“Mau.“ Kiều Dĩ Hàng gây áp lực.
“Tôi đi bật đèn.“ Trương Tri dò dẫm đi về phía cửa.
Kiều Dĩ Hàng chưa kịp ngăn. Rõ ràng rất tốt, biểu cảm, thủ thế cộng thêm ngôn ngữ hẳn có thể giải quyết vấn đề này!
Đèn nhoáng cái sáng lên.
Kiều Dĩ Hàng chưa quen với ánh sáng mà híp mắt lại.
“A! Nhớ ra rồi!“ Trương Tri đột nhiên vỗ tay, “Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ*.“
(*Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ: câu trích từ học thuyết của Khổng Tử, ý nói tình yêu có thể nói ra bằng lời chứ không thể có những hành vi vượt quá lễ giáo thông thường. Chỗ này một là Trương Tri hiểu sai nghĩa, hai là đã suy nghĩa câu nói thành nếu đã yêu thì phải bày tỏ và ứng dụng linh tinh =]])
“Nói nhảm gì thế?“ Kiều Dĩ Hàng vẫn chưa hiểu làm sao.
“Chẳng phải anh bảo giải thích hành vi vừa rồi sao?“

Chuyện vừa rồi có chỗ nào gọi là “phát tình vu hồ, chỉ tình vu lễ“ được chứ?
Rõ ràng là dã thú phát tình, thập phần vô lễ!
Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng trợn mắt, nghi hoặc hỏi: “Tôi nói sai rồi à?“
“Nói bình thường xem nào!“ Kiều Dĩ Hàng cũng không đi sửa sai. Trong mắt hắn, chắc chắn là Trương Tri hiểu sai nghĩa tám chữ trên nên mới dùng bậy.
Trương Tri nghiêm túc hồi đáp: “Kiềm lòng không đặng.“
“…“ Khóe miệng Kiều Dĩ Hàng giật giật.
Thực ra từ lâu hắn đã tự hỏi, sao ở cùng Trương Tri luôn khiến hắn cảm thấy mình giống nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình?
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục trợn mắt.
Trương Tri chớp chớp mắt nhìn lại hắn.

Chính là ánh mắt đáng ghét này!
Kiều Dĩ Hàng run rẩy nổi da gà đầy người.
Ngoại hình Trương Tri rất được, đóng phim thần tượng hay phim tình cảm hợp. Trên thực tế, dù hắn đã đóng qua mấy phim đó nhưng không thể phủ nhận rằng dáng vẻ lúc Trương Tri thâm tình nhìn ai đó trông rất đẹp mắt. Nhưng… điều kiện tiên quyết là “ai đó“ đấy không phải hắn, tim sẽ đập không nhanh như vậy, toàn thân cũng sẽ không nổi da gà, đầu óc cũng sẽ không choáng váng khó chịu như vậy!
Kiều Dĩ Hàng đổ tất cả tội lỗi lên đầu đối phương.
“Hôm nay sinh nhật cậu, tôi sẽ coi như đây chỉ là đùa vui một chút.“ Hắn hít một hơi sâu, “Hồi đại học dù sao cũng nhiều người đùa vậy.“
“Hồi đại học cũng có nhiều người đùa vậy?“ Trương Tri đột nhiên cao giọng.
Kiều Dĩ Hàng lờ hắn đi, nói tiếp: “Thế nên, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng ta ăn bánh đi.“
“Đồ rùa rụt cổ!“
“…“
Trương Tri lạnh lùng nói: “Gặp chuyện chỉ biết rụt cổ trốn vào mai!“
“Cậu lớn lên ở nước ngoài, tôi không so đo với cậu.“ Với người Trung Quốc, nhất là đàn ông Trung Quốc, so với rùa còn khó nghe hơn so với chó. Từ này làm hắn lập tức liên tưởng tới quy công*.
(*quy công: chân sai vặt tại kỹ viện)
“Nếu anh dám quang minh chính đại đối mặt, tôi sẽ chẳng nói vậy.“
“Quang minh chính đại? Tôi chỗ nào không quang minh chính đại? Rõ ràng là cậu lợi dụng lúc tối…“ Hình ảnh Trương Tri trước mắt đột nhiên phóng đại, Kiều Dĩ Hàng chưa kịp phản ứng đã bị giữ lấy, cường hôn lần nữa.
Môi lại chạm cùng chỗ.
Lần này kịch liệt hơn nhiều lắm.
Kiều Dĩ Hàng chỉ cảm thấy môi nhói đau, không khỏi hé miệng ra chút, vừa lúc cho Trương Tri cơ hội thừa dịp mà vào.
Lúc thứ ấm mềm đang ngất trời giảo hải trong miệng hắn, Kiều Dĩ Hàng chỉ có một suy nghĩ — đây thật là người chưa có kinh nghiệm hôn ư?
Hành động của Trương Tri hoàn toàn chỉ xuất phát từ bản năng. Tay kia của hắn chậm rãi chuyển qua lưng rồi thuận thế trượt xuống.
Kiều Dĩ Hàng dựng tóc gáy, đột nhiên tỉnh táo lại, giơ tay đẩy Trương Tri đang chìm đắm trong lửa tình ra!
“ĐỦ RỒI!“ Lần này hắn thực sự tức giận, đôi mắt đen đặc.
Trương Tri quệt miệng, ngang ngạnh: “Chẳng phải anh bảo tôi ước sao? Đây chính là nguyện vọng ngày sinh nhật của tôi!“
Kiều Dĩ Hàng nghẹn lời.
“Anh còn nhớ chúng ta kết hôn trong game thế nào không?“
Kiều Dĩ Hàng cố gắng giữ vững tâm tư.
“Đến chỗ Nguyệt lão, cùng nhau làm nhiệm vụ phu thê.“ Trương Tri kể ra rành mạch.
Kiều Dĩ Hàng đảo mắt ra chỗ khác.
“Giờ tôi hỏi lại lần nữa.“ Trương Tri len lén hít vào một hơi, cao giọng, “Kiều Dĩ Hàng.“
“…“
“Cùng tôi làm nhiệm vụ phu thê trong hiện thực đi!“ Trương Tri nhấn mạnh từng chữ, “Tôi sẽ an ủi anh lúc gặp trở ngại, sẽ bảo vệ anh trước những người hãm hại, sẽ chăm sóc anh lúc bị thương…“ Lừa tình chính là kỹ năng sống, cần phát huy nhất chính là lúc này. Hắn ngừng năm giây, lại tiếp tục, “Không để anh tịch mịch, không để anh bi thương, vĩnh viễn làm bạn, chống đỡ cho anh… Đưa anh đi đánh quái thăng cấp.“
Kiều Dĩ Hàng buồn bực tới mức muốn mắng người.
Má nó! Rõ ràng là mấy lời đi tán gái mà, hắn cần gì phải hồi hộp như vậy! Hắn hẳn nên tát cho Trương Tri một phát cho thanh tỉnh mới đúng.
“Cậu…“ Hắn sửa sang câu từ hồi lâu mới nghẹn ra được một câu, “Bị điên à!“ Lúc đầu gặp trong game đáng ra không nên nhận lời gả cho hắn. Xem đi, giờ thành ra gặp phải bao nhiêu di chứng. Chính là sảy chân một bước để hận nghìn thu đi!
Trương Tri móc từ túi quần ra một thứ: “Đưa tay đây.“
“Muốn đánh sao?“ Kiều Dĩ Hàng híp mắt.
Trương Tri mãnh mẽ túm lấy tay trái của hắn, bắt lấy ngón áp út rồi lồng vào một vật sáng loáng.
Kiều Dĩ Hàng cả kinh chút nữa dựng lông tóc cả người, ngón tay vô thức rụt về: “Cậu làm cái gì thế?“
“Chỗ này không có Nguyệt lão, trước dùng tín vật thay thế.“ Trương Tri nói vẻ đương nhiên.
Kiều Dĩ Hàng bối rối cơ hồ đứng cũng không vững. Hắn bất thình lình gạt tay Trương Tri ra, cả giận: “Trương Tri! Đừng có quá đáng quá!“
Trương Tri đông cứng lại, trong mắt ánh lên tâm tình chấn động kịch liệt nhưng trước cảnh Kiều Dĩ Hàng nhíu chặt mày, hắn dần bình tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng cố gắng khống chế hô hấp khỏi dồn dập: “Tôi làm bạn cậu. Coi như cậu còn ít tuổi nên mới chịu được trò hồ nháo này của cậu. Nhưng gì thì gì cũng phải có hạn độ. Cậu vừa rồi… tôi có thể xem tại phần sinh nhật. Nếu còn muốn giữ người bạn này, chuyện hôm nay sau đừng nhắc tới nữa!“
Môi Trương Tri giật giật.
Kiều Dĩ Hàng cướp trước nói: “Tất nhiên, nếu cậu không cần người bạn là tôi đây, sau này chúng ta cách nhau xa xa chút.“
“Nếu cả hai loại tôi đều không làm được thì sao?“ Tay nắm nhẫn của hắn chậm rãi hạ xuống, đút lại vào túi quần, trên mặt lại là vẻ thản nhiên.
Kiều Dĩ Hàng trong lòng đau xót nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Nếu thế, tôi đơn phương làm được.“ Hắn nói hết liền quay đầu bước đi.
Chỗ bọn họ đứng vốn cách cửa không xa nên ra đến cửa chỉ mất vài giây.
Tiếng chân Kiều Dĩ Hàng từ từ đi xa.
Trương Tri vẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi hai chân tê dại mới chậm rãi bước tới bên cửa sổ.
Mưa chẳng biết ngừng tự bao giờ.
Từng giọt từng giọt đọng trên kính, trong suốt long lanh, sáng loáng như châu ngọc.
Hắn co người, quỳ xuống, hai tay ôm gối, ngây ra nhìn vào màn đêm đen đặc.
Bánh ngọt đặt trên bản tản ra mùi hương nhưng chẳng người thường thức.
Suy nghĩ của hắn bay lại về rất nhiều năm trước kia.
Cũng ngày này, cũng buổi tối.
Cha mẹ hẹn tới cũng không xuất hiện.
Mà hắn, cũng ngồi thế này cả buổi.
Cũng lạnh lẽo, cũng tịch mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.