Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 92: Song long nhập động – Thượng (3P)




Kỳ thật Lương Tu Ngôn khát vọng song long đã lâu rồi, lần song long nhập động trước đó tuy làm cậu sợ không nhẹ, cảm giác đau đớn như bị xé rách hãy còn mới mẻ trong kí ức, nhưng cảm giác sảng khoái vô cùng ấy lại khiến cậu hồi vị vô cùng. Mỗi khi nhớ lại, tâm thần liền nhộn nhạo.
Nhưng sau đó hai huynh đệ vẫn chú ý thân thể cậu, không còn đề nghị song long.
Bởi vậy, lúc này Lương Tu Ngôn tự mình nói ra, tuy đáy lòng thầm phỉ nhổ sự dâm đãng của mình, nhưng bất kể thân thể hay tâm lý đều chờ mong không thôi.
Hơn nữa lần này còn không bị cắt ngang như lần trước, đợt trước đang song long thì bị đá ra ngoài làm Lương Tu Ngôn tiếc nuối thấy mồ, lần này cuối cùng có thể trải nghiệm hai luồng nhiệt đồng thời bắn lên nội bích yếu ớt, nhất định cực thích!
Thời điểm Lương Tu Ngôn đang ý dâm, người đã bị hai huynh đệ kẹp ở chính giữa. Hắc Vân Áp Thành ở dưới cùng và Mạc Tuấn Ninh đè lên người cậu.
Hai cơ thể nam giới khỏe mạnh trần truồng dính sát vào nhau, cơ thể rắn chắc, đường cong lưu loát, đều phát ra mị lực đàn ông, làm Lương Tu Ngôn say mê không thôi. Còn có hai cây côn thịt nóng bỏng như miếng sắt nung đỏ, đang húc ở bụng cậu, khiến cậu ngứa ngáy khó nhịn. Huống chi tiểu huyệt vừa rồi còn bị Hắc Vân Áp Thành làm một phen nay lại trống vắng, cậu vốn trời sinh tính dâm đãng sao có thể không khát vọng tính khí của nam nhân.
Thế là, Lương Tu Ngôn chủ động mở hai chân thật rộng, hai tay ôm lấy cổ Hắc Vân Áp Thành. Rồi vặn vẹo cái eo nhỏ nhắn, để tính khí mình ma xát đối phương, mà cái mông cũng có thể đồng thời cọ vào tính khí người phía sau.
Hắc Vân Áp Thành và Mạc Tuấn Ninh thấy cậu cơ khát như vậy, không nói hai lời, liền đem dương vật của mình đâm vào.
Nếu giờ phút này mà còn dây dưa thì chẳng phải là để Lương Tu Ngôn nghi ngờ tính năng mình có vấn đề sao?
“A a a! Sắp hỏng! Tao huyệt sắp bị kéo rách!”
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng bị hai cây côn thịt vừa bự vừa thô đâm vào cùng lúc, Lương Tu Ngôn vẫn đau đến thét lớn, thân thể tựa như bị một lưỡi kiếm sắc bén chém thành hai nửa.
Nhưng hai huynh đệ hoàn toàn không ngó ngàng đến tiếng la thảm thiết của cậu, vừa nãy bị tao hóa dụ dỗ đến hứng khởi, giờ muốn trừng phạt cậu một trận.
Huống chi côn thịt dưới thân được cúc huyệt siết chặt, giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn mát xa ở phía trên, tuy rằng siết chặt làm hơi đau đau, nhưng cũng thích đến thờ dài.
Một mặt ma xát côn thịt của ca ca mình, mơ hồ dâng lên loại tình cảm cấm kỵ như cánh quạt, quạt tâm ngứa ngáy.Một mặt y cảm thấy mỹ mãn khi được cúc huyệt cực phẩm của Lương Tu Ngôn ma xát, hầu hạ. Hưởng thụ cực hạn ấy làm cho Hắc Vân Áp Thành thoải mái nhịn không được bật ra tiếng rên, cắn răng cố nén không để cho mình cứ thế bắn ra.
Mà Mạc Tuấn Ninh kinh nghiệm lão làng, tuy hắn cũng bị tiểu huyệt của Lương Tu Ngôn kẹp chặt đến khoái cảm liên miên, nhưng vẫn dụ dỗ Lương Tu Ngôn nói thêm nhiều lời dâm loạn.
“Ngươi muốn như thế sao? Là muốn hai cây côn thịt cùng nhau thao tao huyệt tham lam của ngươi sao?”
Nam nhân dùng giọng nói bình tĩnh, lý trí nói ra lời lẽ nhục nhã, đối với Lương Tu Ngôn mà nói, điều này còn làm cậu kích động hơn cả xuân dược, cậu ném bỏ ý thức, tách chân rộng thêm, để cho nam nhân làm cậu càng sâu, không hề cố kỵ kêu lên dâm đãng: “Đúng, đúng thế! Lại dùng lực làm ta, đâm nát tao huyệt của ta!”
Nghe thấy người yêu nói vậy, Hắc Vân Áp Thành và Mạc Tuấn Ninh càng ra sức làm, hận không thể nhét cả hai trái bóng nhỏ vào luôn.
“Đồ tao hóa này sao lại dâm thế này.” Hắc Vân Áp Thành nhăn mày, mắng, “Hai cây côn thịt có thể thỏa mãn người sao? Muổn để gian phu của ngươi làm chung không?”
Lương Tu Ngôn đã sớm trầm mê trong bể dục thì làm sao còn có thể nghe ra sự đố kỵ của nam nhân, cậu chỉ có thể hô lớn lên ý nghĩ sâu trong tâm: “A… Trời ơi, sáp chết ta mất! Chim bự của lão công sáp chết ta mất! Ta yêu chim bự của lão công!”
“Để xem ngươi sau này còn dám quyến rũ nam nhân khác hay không.” Nghe được người yêu khen mình như vậy, Hắc Vân Áp Thành hiển nhiên hưởng thụ cực kỳ, “Nào, lại đây uống nước miếng của lão công.” (7days: dơ TT_TT)
Lương Tu Ngôn ngoan ngoãn cúi người xuống, tiến đến bên miệng Hắc Vân Áp Thành, vươn đầu lưỡi, không ngừng mút lấy nước bọt trong miệng y, giống như đó là quỳnh chi ngọc lộ.
“Ưm hừ…ừm…ừm…”
Phía dưới thừa nhận va chạm hung mãnh của hai nam nhân, phía trên hôn nồng nhiệt cùng Hắc Vân Áp Thành, Lương Tu Ngôn cảm thấy hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới của mình đều bị hai huynh đệ chơi vừa đau vừa tê, khoái cảm mãnh liệt trước nay chưa có. Toàn thân mềm yếu vô lực, ngay cả thắt lưng cũng sắp thành bùn nhão. Khoái cảm tựa như một cơn sóng thần, con người ở trước mặt tự nhiên là nhỏ bé như thế đấy, nước biển tạo thành khoái cảm nhấn chìm cậu đến nghẹt thở.
Lương Tu Ngôn không biết cuối cùng nuốt bao nhiêu nước bọt của nam nhân, nụ hôn trần trụi ấy đã đút thêm củi vào lửa dục của cậu, khiến cậu mau chóng đạt tới rìa phóng thích.
Phía trước tính khí không ngừng xịt ra chất lỏng màu trắng ngà, quẹt vào bụng Hắc Vân Áp Thành, ướt một mảnh.
“Sao vậy, ngươi chỉ thích côn thịt của hắn sao? Còn ta?” Nam nhân phía sau vừa tỏ vẻ mình bất mãn, vừa rút côn thịt ra.
“Không cần đâu…” Điều này làm cho Lương Tu Ngôn lo lắng, dùng sức kẹp chặt mông, dường như muốn cuốn lây côn thịt, không cho nó rời đi, “Chim bự của học trưởng cũng rất khỏe! Học trưởng mau dùng chim bự thao ta bắn!”
Dù cho Lương Tu Ngôn cố gắng giữ lại, nhưng côn thịt vẫn rời khỏi tiểu huyệt. Mà cùng lúc đó, Hắc Vân Áp Thành cũng hiểu ý rút côn thịt ra.
Vừa mới được kéo căng đến mức khó tin mà giờ trong cơ thể lại chẳng còn gì. Cho dù Lương Tu Ngôn có co rút cúc huyệt đi nữa thì côn thịt vẫn đứng ở huyệt khẩu không chịu tiến vào. Rõ ràng đã đến rìa cao trào, lại bị quăng xuống mặt đất, sự chênh lệch to lớn như biển với sông, làm cho cậu gấp đến độ phát khóc.
“Tao huyệt ngứa chết mất… Các ngươi mau tiến vào…Tao huyệt của ta muốn ăn côn thịt vừa thô vừa bự…”
“Không thể tách rời nam nhân thế à? Ta thấy ngươi căn bản là con chó cái động dục mà.” Hắc Vân Áp Thành nói lời vũ nhục, dưới thân nhẹ húc húc vào trong, rồi lại nhanh chóng rút ra.
Điều này càng làm cúc huyệt ngứa gấp bội, cậu vứt bỏ liêm sỉ, khóc cầu xin nam nhân mau tiến vào thao cậu: “Đúng, ta không thể tách rời nam nhân… Ta chính là chó cái không thể tách rời nam nhân, ta chính là chó cái chuyên bị chim bự của các ngươi thao! Mau dùng chim bự của các ngươi thao con chó cái này đi…A a a…”
Lương Tu Ngôn còn chưa nói hết, hai cây côn thịt bự đã đồng thời đâm vào, cùng nhau hung hăng làm tới điểm trí mạng nhất của cậu. Lương Tu Ngôn bị làm tới hai mắt trắng dã, thét lớn rồi bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.