Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 74: Tiểu huyệt muốn nghỉ




Đã có lời hứa hẹn do chính mồm Mạc Tuấn Ninh nói ra, Lương Tu Ngôn hiển nhiên yên tâm ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày. Dù sao, mấy ngày trước bị hai tên cầm thú thao chẳng kể ngày đêm, khiến cho cậu cảm khái chính cậu – một thanh niên trai tráng ngay thẳng, sắp bị bọn họ làm hấp hối.
Chuẩn con mẹ nó hai con hồ ly đực rựa.
Lương Tu Ngôn phẫn nộ nghĩ.
Cho nên, tóm được cơ hội hiếm thấy, Lương Tu Ngôn mừng rỡ cho cúc huyệt mình nghỉ xả hơi. Không có hai tên cầm thú tra tấn, cả ngày ung dung tự tại cực.
Bởi vậy, tĩnh dưỡng một lần thành nghỉ hết gần cả tuần.
Trong lúc đó, cậu chỉ giả ngu giả ngốc kêu đau, quần áo đưa tận tay cơm dâng tận miệng, ăn cơm uống nước đều muốn người khác hầu hạ, cả ngày làm ổ trên giường, cực giống một nhân sĩ tàn tật không thể tự gánh vác cuộc sống.
Anh bạn oán giận cậu ta vài câu, cậu ta liền mở to mắt nhìn về phía bạn, ai oán trả lời: “Mông đau.”
Nhưng tới ngày đại hội luận võ trong “Dâm đãng nhân sinh”, ai đó vui vẻ xuống giường, trực tiếp cầm mũ giáp đội, dấn thân vào trong trò chơi.
Về việc này, hai huynh đệ chỉ có thể nhìn nhau không nói gì, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Trước đó, Lương Tu Ngôn vẫn lấy cớ nói mông đau mà cự tuyệt họ suốt một tuần.
“Bây giờ không đau?”
Ba người vừa hội họp trong trò chơi, Mạc Hão Vũ – cũng là Hắc Vân Áp Thành mở miệng hỏi Lương Tu Ngôn. Y vẫn canh cánh mãi về việc suốt bảy ngày qua Lương Tu Ngôn không cho bọn họ chạm vào một tí xíu nào.
“Thì ra trong trò chơi sẽ không thấy đau, biết thế đã sớm vào trò chơi cho rồi, ta mỗi ngày nằm dài trên giường đến nổi mốc,” Lương Tu Ngôn làm bộ như tỉnh ngộ, dáng vẻ hối hận không thôi, rồi vội vàng ngăn đề tài này, “Ngươi xem, tất cả mọi người đều đi điểm truyền tống, các ngươi cũng mau lên, đừng bỏ lỡ thì giờ.”
Nói xong, Lương Tu Ngon còn chỉ chỉ dòng người trên đường, chứng minh người chơi đều rất nhiệt tình, mọi người vội đi về một hướng, đó chính là điểm truyền tống của trận đấu.
Hắc Vân Áp Thánh bày gương mặt đen xì, hừ lạnh một tiếng: “Không cần ngươi quan tâm.”
Mạc Tuấn Ninh thì lại cười cười, tỏ vẻ không sao cả: “tập trung vào tham dự.”
Lương Tu Ngôn hắc tuyến, đành phải theo đòng người xô đẩy, “Không được, ta còn chờ các ngươi ôm danh hiệu đệ nhất với đệ nhị mà!” Đương nhiên, phần thưởng đều về ta! Cậu âm thầm bổ sung thêm một câu.
Lương Tu Ngôn đắc ý trong lòng, đương nhiên chẳng hề biết suy nghĩ trong lòng của hai tên cầm thú bị cấm dục một tuần, nghĩ xem kế tiếp phải tìm cậu đòi bồi thường ra sao.
Quay về chuyện chính, trong trò chơi ba ngươi nhanh chóng đi tới điểm truyền tống, nơi này gần như là biển người xếp hàng rồng rắn.
Ở mỗi thành thị lớn trong trò chơi đều thiết kế một điểm truyền tống, từ hệ thống truyền tống hai người tới một cái sân để tiến hành luận võ.
Dù thế nhưng vẫn gây khó khăn cho những người chơi. Do hôm nay là ngày đầu tiên của trận đấu, hơn nữa trên cơ bản mỗi người chơi trong trò chơi đều tới tham gia báo danh. Dẫu sao, chỉ cần không phải tân thủ vừa mới vào, thì phần lớn người chơi chẳng để ý lắm về 10 ngân phí báo danh. Cho nên, mới tạo thành cảnh tượng xếp hàng đôi chờ được truyền tống như bây giờ.
Lương Tu Ngôn nghĩ tới trình độ của mình, tự biết đi tham gia cũng thành vật hi sinh, cho nên ngay cả báo danh cũng lười, còn tiết kiệm được tiền.
Bởi vì số người tham gia quá đông, đấu loại tiến hành tới ba ngày mới xong 100 vào 50. Mà trận đấu vào lúc này, cũng mở ra hệ thống người xem. Tức –
Trải qua hệ thống máy rút thăm, sắp xếp đội giao đấu, rồi bố cáo ở các thành thị lớn đôi bên giao đấu, thời gian và sân bãi. Như vậy người dự thi có thể biết thời gian trận đấu của mình, mà không cần lên trò chơi hết 24 giờ để đợi thông báo dự thi. Những người chơi khác có thể thông qua truyền tống đi vào sân bãi, quan sát trận đấu.
Hắc Vân Áp Thành còn mang danh hiệu đệ nhất cao thủ, bằng vào một thân đẳng cấp cao và võ công thượng thừa, trận đấu thường nghiêng về phía đè ép đối thủ, Mạc Tuần Ninh thì lại là hội trưởng của bang hội lớn ở kinh thành, bằng vào một thân trang bị siêu phàm và năng lực võ học pha tạp, thắng trận không ngoài dự kiến. Thế là, hai người không có gì bất ngờ, song song thăng lên top mạnh 100.
Lương Tu Ngôn nhìn xuống danh sách hảo hữu của mình, ngoại trừ Hắc Vân Áp Thành và Mạc Tuấn Ninh ra, không còn người khác dự thi.
Tô Mạc Già? Còn đang ngây ngốc ở chỗ Mạnh Lãnh Đình chăng, không biết vì sao còn chưa xuất sư, bảo tiêu đại ca đương nhiên ở trấn nhỏ đó với cậu ta. Mỹ nữ Vương Ngữ Yên và ngụy nương Đường Thất Thiểu đều là chức nghiệp trị liệu, không có khả năng tham gia. Bởi vậy, nếu có lắm hảo hữu, lại phải chạy tới sân bãi khác xem trận đấu của hảo hữu, có khi còn có thể dính trùng thời gian đấu của nhau, nên Lương Tu Ngôn thấy thoải mái hơn nhiều.
Căn cứ vào sự an bài của hệ thống thi đấu, trận đấu bắt đầu trước là của bên Mạc Tuấn Ninh.
Sân bãi giống kiểu sân bóng đá, ở chính giữa là một mảnh đất trống lớn, bốn phía đều là chỗ ngồi của người xem. Bởi vì chỉ mới là trận đấu 100 vào 50, nên ngoại trừ bạn bè thân thích, thì chỉ lác đát vài người chơi tới xem. Khán phòng to lớn nhưng có vẻ trống vắng.
Lương Tu Ngôn lẻ loi ngồi trong khán phòng gần như chẳng có ai, đặc biệt dễ thấy.
Anh bạn muốn hỏi Hắc Vân Áp Thành sao không đến chung?
Vào lúc Lương Tu Ngôn hỏi y có đi xem trận đấu của Mạc Tuấn Ninh hay không, y nói thế này: “Dù sao cuối cùng vẫn phải bại bởi ta, danh hiệu đệ nhị và một trăm cái tên chẳng có gì khác biệt. Trận đấu không hề ý nghĩa này, có cái gì để xem?”
Còn thêm dáng vẻ không coi ai ra gì của y, thiệt khiến người ta muốn đập y cực kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.