Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 115: Ảo tưởng (tự X)




Một bàn tay không nhanh không chậm an ủi tính khí mình, bằng tích ác liệt của học trưởng, quyết sẽ không dễ dàng để cho cậu đạt tới cao trào, mà đồng thời tay kia đã tới đầu v* bên trái.
Lương Tu Ngôn vừa tưởng tượng động tác của Mạc Hạo Vũ, vừa dựa theo trí nhớ của thân thể, học vuốt ve đầu v* mình.
đầu v* mấy ngày rồi chưa được ai âu yếm, sớm ngứa không chịu nổi. Nay viên hồng nhỏ được ngón tay nắm, tuy lực đạo không kiểm soát tốt, hơi hơi đau, nhưng thân thể khát khao đã lâu vẫn như bị luồng điện chạy qua. Giống như giữa sa mạc khô cằn nhận được một giọt nước, cảm giác khoan khoái khiến cậu không kìm được rên rỉ.
“Ưm…”
Giống như đập nước mở áp, cảm giác muốn tìm bất mãn kêu gào sôi sục trong cơ thể cậu, tìm kiếm lối ra. Cậu ưỡn ngực theo bản năng, dâng đầu v* đến ma trảo, mong chờ càng được đối xữ bạo lực.
Ở sâu trong tâm cậu, một giọng nói không biết xấu hổ hô to: “Lão công… Lại dùng sức chơi ta… Chơi hỏng ta nào…”
Nếu lúc thanh tỉnh, Lương Tu Ngôn nhất định sẽ vì trình độ dâm đãng của bản thân mà hận không thể đâm đầu chết đi. Nhưng nay cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, liền không kiêng dè mà thuận theo khát cầu dâm đãng từ đáy lòng, thấp giọng cầu xin:
“Lão công… Ta còn muốn…”
Nam nhân nhất định sẽ ghé vào lỗ tai cậu mắng cậu tao hóa, dâm phụ, giọng nói khiêu gợi và ngôn ngữ vũ nhục, không cho cậu lui bước, trái lại như châm lửa, dục hỏa đốt khắp toàn thân.
Lương Tu Ngôn tăng thêm lực trên cánh tay, cảm giác đau đớn khiến cậu như con cá nằm trên đất, lập tức giật bắn trên giường.
“A!”
Không chỉ là đau, trong cơn đau xen lẫn kích thích, làm thân thể cậu run rẩy không thôi.
Lương Tu Ngôn nằm trở lại giường, thở dài. đầu v* bên trái bởi vì bị chà đạp nhiều lần nên sớm biến thành hòn đá nhỏ cương cứng.
Nếu cậu có thể cúi đầu nhìn, nhất định sẽ phát hiện đầu v* hồng nhạt do tự cậu đùa bỡn mà trở nên vừa đỏ vừa sưng, đứng thẳng trong không khí, dụ dỗ nam nhân liếm cắn nó.
“A ha… Lão công, tiếp tục… Bên kia cũng muốn…”
Dường như nghe được lời cầu xin của Lương Tu Ngôn, nam nhân cuối cùng hướng đầu v* bên phải xuống tay.
Dùng ngón trỏ và ngón cái nắm đầu v* lôi kéo, dùng đầu ngón xoắn đầu v*, Mạc Hạo Vũ luôn có đủ loại thủ đoạn khiến mình rên rỉ liên tục.
Tên khốn ấy còn khoái vừa đùa bỡn thân thể mình, vừa dụ dỗ mình nói ba lời dâm loạn, làm cho thể xác và tinh thần mình đều thần phục dưới chân y.
“Tao hóa, thích ta chơi đầu v* ngươi không?”
“Thích…” Lương Tu Ngôn thành thật nói ra ý nghĩ của bản thân, nếu không nói, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt.
Có điều dù nói thật, nam nhân cũng sẽ vì biểu hiện dâm đãng của cậu mà càng chà đạp thô bạo hơn.
đầu v* bị lôi kéo không chút thương tiếc, rồi lại đột ngột thả ra, cảm giác sung sướng trong cơn đau khiến Lương Tu Ngôn hét to.
“A a!”
Đầu sỏ Mạc Hạo Vũ vẫn mặt liệt như trước hỏi cậu: “Cảm thấy thích không?”
“A… Thích chết mất… Lão công lại dùng lực nắm đầu v* của ta…”
Hành động qua lại giữa Lương Tu Ngôn và Mạc Hạo Vũ, hiển nhiên khiến Mạc Tuấn Ninh nhìn khó chịu.
Hắn dùng móng tay gảy móc linh khẩu của tính khí Lương Tu Ngôn, không ngoài dự tính nghe thấy Lương Tu Ngôn rên rỉ lớn giọng.
“Học trưởng… Học trưởng… Không cần, ta sẽ không nhìn được bắn…” Địa phương mẫn cảm ấy bị đùa bỡn ác ý, kích thích quá lớn làm thân thể cậu kéo căng, thích đến cả đầu ngón chân đều quắc lại.
“Vậy cứ bắn ra đi.”
Giọng nói dịu dàng của nam nhân tựa như thôi miên, khiến cho người khác không nghĩ ngợi nhiều mà rơi vào bẫy rập của hắn.
Lương Tu Ngôn hoạt động hai tay nhanh hơn, một tay mau chóng sục tính khí lên xuống, tay kia thì thay phiên vuốt ve hai đầu v* chẳng hề chậm trễ.
Vốn là thân thể đói khát, dưới sự đùa bỡn trên dưới hai nơi, rất nhanh đã thét lớn bắn ra.
“A a a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.