Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 102: Thụ thụ tương thân – Thượng (đạo cụ kích H)




Tô Mạc Già gương mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt át, Lương Tu Ngôn nhìn mà không hiểu sao cảm thấy cơ thể khô nóng dần.
“Từ từ, không khuếch trương hả.” Lương Tu Ngôn nói, lại duỗi vào hai ngón tay, rồi gập cong các đốt ngón tay, ở bên trong chuẩn bị.
Tô Mạc Già được bảo tiêu nhà mình dạy dỗ bao lâu nay, cúc huyệt sớm đã bị khai phá nhạy cảm vô cùng. Cậu ta nhắm mắt lại, tưởng tượng người kia vừa đang đùa giỡn, vừa quan sát phản ứng dâm đãng của mình, dục vọng càng tăng vọt: “A… Sâu hơn nữa.. ưm ah… chính chỗ đó, lại dùng sức đâm ta…”
Nghe Tô Mạc Già rên rĩ trắng trợn, Lương Tu Ngôn đã thấy thẹn càng thẹn hơn, lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, một bên thầm may mắn mình không có kêu dâm như thế, một bên nghĩ có thể học tập cho lần sau, cách đánh ấy quả thiệt rất có thêm cảm giác.
Lương Tu Ngôn lần đầu không có kinh nghiệm, không biết tiền diễn cần một chốc khiêu khích một chốc giày vò. Cậu thấy chọc điểm này Tô Mạc Già rất thích, thì cứ nhấn cái điểm ấy, chưa được vài cái Tô Mạc Già đã xin khoan dung: “Không được, đừng chọc nữa, ta muốn bắn… Mau lên, cắm ngọc thế vào…”
Lương Tu Ngôn rút ngón tay ra, giờ phút này cúc huyệt trước mắt cậu càng thêm co rút kịch liệt, thoạt nhìn cực kỳ nhiệt tình.
Cậu lấy ngọc thế trong hộp ra, nhắm ngay cúc huyệt Tô Mạc Già cắm xuống.
“A a a!”
Bị chọc ngay vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cảm giác vừa đau vừa thích khiến Tô Mạc Già bật lên tiếng kêu phóng đãng.
“Thích chết mất… Lại dùng lực đâm ta… Mau, mau đâm ta!”
Lương Tu Ngôn cũng bị lời nói dâm loạn của cậu ta cuốn hút, tay cầm ngọc thế, tìm kiếm điểm gồ lên trong cơ thể cậu ta, từng cú từng cú nhẳm thẳng vào diểm ấy mà chọc.
“Aha… Chọc chết ta! Ta muốn bắn, muốn bắn!”
Tô Mạc Già kiên trì vài cái, liền thét lớn bắn ra, chất lỏng sềnh sệch màu trắng ngà dâng lên, có chút bắn tới lên mặt Lương Tu Ngôn.
Lương Tu Ngôn bị cảnh trước mắt làm khiếp sợ, nhất thời quên lau đi.
Tô Mạc Già mau chóng tỉnh lại từ trong cao trào, tự mình rút ngọc thế ra, cầm ngọc thế trong tay, cười quyến rũ nói, “Giờ đến phiên ngươi, sư huynh.”
Dưới sự thúc giục lần nữa của Tô Mạc Già, Lương Tu Ngôn cuối cùng vẫn chọn vị trí quay lưng, quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi chống đất, cái mông cong vểnh.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của người phía sau, tưởng tượng, đối phương nhìn chằm chặp vào bộ vị khó thể mở miệng hệt như mình thưởng thức hoa cúc của cậu ta ban nãy, khiến Lương Tu Ngôn đỏ bừng mặt. Cậu quay đầu lại, hơi bối rối nói: “Mau làm nhiệm vụ, bằng không ta đi đó.”
“Biết rồi.” Tô Mạc Già đáp, “Nhưng mà sư huynh, ngươi bảo dưỡng cúc huyệt thế nào vậy? Rõ ràng bị dùng nhiều như thế mà nhan sắc vẫn còn phấn nộn?”
Mặt Lương Tu Ngôn càng đỏ hơn, trực tiếp quay đối diện quát: “Phắn!”
“Ai nha, chỉ trao đổi kinh nghiệm tí thôi à, sao dữ vậy? Ta cảm thấy cúc huyệt của mình sau khi bị chơi nhiều màu sắc biến thâm, đáng ghét thiệt.”
Lương Tu Ngôn nhịn không được đỡ trán, mình tuyệt đối teo não rồi mới chịu đáp ứng giúp cậu ta làm nhiệm vụ!
Ai muốn thảo luận màu sắc hoa cúc với ngươi chứ hả! Tại sao đề tài như vậy mà ngươi có thể nói không biến sắc chứ hả! Ông mày không rành, ông mày xấu hổ được chứ!
Tô Mạc Già dường như thấy Lương Tu Ngôn sắp thẹn quá hóa giận, vội ngừng đề tài: “Được rồi, chờ làm xong nhiệm vụ ngươi phải dạy ta đó.”
Ngươi rốt cuộc còn nhớ nhiệm vụ sao? Lương Tu Ngôn vô lực nghĩ, tay ta chống đến tê rần rồi này!
Có điều, tuy Lương Tu Ngôn có tức cậu ta thần kinh thô nhưng cậu không phải không thừa nhận, ở trên phương diện làm công, Tô Mạc Già có trình độ hơn mình.
Lương Tu Ngôn cảm giác đầu lưỡi ướt át của đối phương liếm tới liếm lui trên mông mình, rồi men theo khe hở đảo quanh cúc huyệt.
Nếp uốn của huyệt khẩu bị đầu lưỡi thấm ướt liếm mở, tất cả mọi cảm giác toàn thân đều tập trung đến chỗ ấy, bộ vị tư mật nhật bị chơi đùa, rõ ràng cảm thấy thẹn nhưng cơ thể không cách nào khống chế được khoái cảm như thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm cậu.
“Ngươi… Dừng tay…”
“Sư huynh đừng oan uổng ta, ta đâu có dùng tay đâu, chỉ dùng miệng thôi.” Tô Mạc Già nói rất chi vô tội, “Bình thường không thấy, vào lúc này đây thanh âm của sư huynh sao trở nên đặc biệt mê người vậy?”
Đã không có đầu lưỡi đùa bỡn, Lương Tu Ngôn cuối cùng thoát ra khỏi khoái cảm như thủy triều, vừa thở phào nhẹ nhõm đã lập tức dồn sức phản bác: “Ta không có!”
“Sư huynh thiệt xảo quyệt, nếu bình thường thanh âm của sư huynh cũng dâm đãng thế này, ta nhất định sẽ không nhịn được công ngươi.”
Giọng nói của Tô Mạc Già đặc biệt trong trẻo, mang theo chút vô tội và oan ức, khiến Lương Tu Ngôn không nỡ nói “Ngươi thúi lắm”. nếu không thì cứ như mình ăn hiếp con nít ấy.
Nhưng cái người có bộ dạng như thiếu niên, cứ cố tình làm việc không nên làm.
Đầu lưỡi linh hoạt lại trực tiếp đùa cúc huyệt, lần này không đánh du kích chung quanh, mà đâm thẳng vào hậu huyệt Lương Tu Ngôn.
“A… Ngươi… Đi ra ngoài…”
Đầu lưỡi bắt chước tư thế tính giao, không ngừng đâm rút, liếm láp niêm mạc mẫn cảm trong nội bích. Khoái cảm khủng bố như luồng điện, lủi ra toàn thân cậu, làm hai chân cậu run rẩy.
“Cúc huyệt của sư huynh thiệt là lợi hại, vậy mà tự động phân bố dịch ruột nôn, tao thủy nhiều quá à.”
Nghe thấy tiểu huyệt của mình được đánh giá như thế, Lương Tu Ngôn cảm thấy rất ngượng ngùng, tựa đầu chôn vào giữa cánh tay, buồn bực nói: “Không nên nói bậy…”
Nhưng tiểu huyệt ăn riết quen mùi lại làm trái ý chí của cậu, càng không ngừng co rút, hấp dẫn sự chú ý của người phía sau.
“Đâu có nói bậy đâu, tao thủy của sư huynh đều cho ta ăn, được không?”
“Ngươi…” Lương Tu Ngôn còn chưa kịp phản bác, đã cảm giác được mông mình bị banh mở, một cái đầu vùi vào giữa đùi mình, mái tóc xù còn ma xát làn da, nhưng đầu lưỡi đối phương lại chui vào trong tao huyệt mình.
Đầu lưỡi đảo quanh trong nội bích, giống như thật sự có thể nghe được tiếng nước “phốc xuy phốc xuy”, âm thanh dâm mĩ ấy tiến vào tai Lương Tu Ngôn, càng khiến cậu ý loạn tình mê.
“Không cần… không cần hút… Ưm a, sâu thêm nữa….”
Cảm giác tê dại theo nơi ấy tản rộng ra, tuy bị đùa bỡn nhưng sâu trong cơ thể càng thêm ngứa ngáy.
Tô Mạc Già thấy cậu càng hưng phấn hơn nữa, không dám chơi nhiều, vạn nhất bắn ra rồi thì phiền, dù sao nhiệm vụ hãy còn. Cậu ta cầm lấy ngọc thế, một đầu bởi vì tiến vào thân thể cậu, mặt trên dính chất lỏng không biết tên, thừa dịp thân ngọc trong suốt thông thấu. Cậu ta cắm một đầu khác chưa qua sự dụng vào trong tao huyệt Lương Tu Ngôn.
Khác biệt với Lương Tu Ngôn không biết nặng nhẹ, động tác của cậu ta lại thuần thục, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.