Sáng sớm hôm sau mặc dù lúc tối ngủ rất trễ nhưng mà hôm nay cô đã có thể thức dậy từ gần 4h45 sáng luôn rồi, lọn soạn một chút xíu rồi lại ôn tập lại chơi chơi một hồi thì cô quay lại bấm điện thoại, nhớ đến lâu rồi cũng không up mấy cái clip hát hò gì nữa nên bây giờ up lên cho mọi người nghe. “Sau bao nhiêu chông gai cuối cùng ta Cũng đánh mất nhau Bởi những khoảng cách ngày một xa Ngày mai khi thức giấc một mình Hoàng hôn khi vắng bóng một người Em có nhớ anh như trước kia đã từng Tay đan nhau môi hôn nay còn đâu Riêng nỗi xót xa Nay ai khâu vá lại tình đầu Từng cơn đau cấu xé dằn vặt Bờ môi run cố mỉm thật chặt Tim quặn thắt giấu Yếu đuối phía trước mặt Không muốn để ai Nhìn thấy sự việc này Quyến luyến một chút tàn tro Chuyện tình này Chán ngán phải tiếp diễn Hằng ngày đọa đày Chỉ muốn chạy trốn Nấp phía sau những cuộc say Nơi nào cho con tim nguôi ngoai Thôi chông gai ngang trái Một người bội ước Một người vờ bước khoan thai Biết em không còn thương Nhưng anh vấn vương Nên cố giả vờ Ràng buộc chỉ là một cái cớ Đâu rồi đôi ba câu bâng quơ Trong cơn mơ thương nhớ Một cuộc tình lỡ Dệt mộng hẹn ước nên thơ Hết mây đen ngày mai khi ánh nắng lên Quá khứ có chắc quên tên Không muốn để ai Nhìn thấy sự việc này Quyến luyến một chút Tàn tro chuyện tình này Chán ngán phải tiếp diễn Hằng ngày đọa đày Chỉ muốn chạy trốn Nấp phía sau những cuộc say Nơi nào cho con tim nguôi ngoai Thôi chông gai ngang trái Một người bội ước Một người vờ bước khoan thai Biết em không còn thương Nhưng anh vấn vương Nên cố giả vờ Ràng buộc chỉ là một cái cớ Đâu rồi đôi ba câu bâng quơ Trong cơn mơ thương nhớ Một cuộc tình lỡ Dệt mộng hẹn ước nên thơ Hết mây đen ngày mai khi ánh nắng lên Quá khứ có chắc quên tên Nơi nào cho con tim nguôi ngoai Thôi chông gai ngang trái Một người bội ước Một người vờ bước khoan thai Biết em không còn thương Nhưng anh vấn vương Nên cố giả vờ Ràng buộc chỉ là một cái cớ Đâu rồi đôi ba câu bâng quơ Trong cơn mơ thương nhớ Một cuộc tình lỡ Dệt mộng hẹn ước nên thơ Hết mây đen ngày mai khi ánh nắng lên Quá khứ có chắc quên tên Hết mây đen ngày mai khi ánh nắng lên Quá khứ có chắc quên tên” Khoan Thai- Khải Đăng Chỉ là đơn giản là một lời bài hát vậy thôi,khi up lên ngay làm tức có vài bạn vài xem còn thả tim không ngừng nhìn cũng đủ biết đây toàn là những cú đêm thức tới sáng giờ này còn chưa đi ngủ. Đợi đến khi xong rồi cô liền chạy ù xuống dưới nhà thì quả thật hôm nay bố mẹ Huỳnh vừa về nhà đã đi làm sớm rồi còn gửi lại một tin nhắn. -”Con gái yêu của bố tự đi ăn sáng nhá hôm nay bố lên sở sớm mẹ bữa nay ra tiệm rồi lên trường luôn nên con ăn xong rồi thì anh Khôi qua rước con đi học, chiều bố hoặc mẹ sẽ qua rước con nhá”. Đọc lại giấy not mà bố Huỳnh gửi lại mặt cô thật sự chù ụ luôn rồi, cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của anh gửi cho cô từ 4 sáng . -“Bé người yêu ơi tí nữa anh qua chở bé đi ăn sáng nhá nhá!?” nguyên văn đoạn tin nhắn của anh là như thế ấy. Đọc được tin nhắn của anh thì thật sự là cô ngồi cười như điên là có thật, không nghĩ rằng chỉ mới yêu đương anh lại biến thành một con người khác như vậy, không đợi lâu nữa mà cô chạy băng ra ngoài cổng không quên đóng cửa nhà lại, vừa mới chỉ mới bước ra ngoài cô đã nhìn thấy chiếc xe BMW sang trọng của anh đang đậu trước nhà, có một anh chàng đứng dựa vào xe hôm nay anh bạn trai của cô mặc trên mình một chiếc áo của Champion màu đen đơn giản cùng với một chiếc quần đen thể thao bo chun đơn giản cùng với đôi giày MLB, tay vẫn cầm điện thoại. “Anh đợi em có lâu không?” cô bước đến gần anh hỏi. Anh khi nghe giọng của cô thì mới ngừng tay lại đến kéo tay cô ôm vào lòng. “Không lâu một tí nào cả” anh từ tốn xoa đầu cô. “Anh khác thật đó” cô bị hành động của anh mà phải bật ra một câu nói. “Có à anh chả biết nữa!” anh bình tĩnh nói như thể không có gì mà trực tiếp kéo cô lên xe/. “Nay anh dẫn bé đi ăn phở nhé có chịu không?” anh ân cần thắt dây an toàn cho cô. Trước câu hỏi của anh cô cũng chỉ gật nhẹ cái đầu nhỏ của mình thôi, không lên tiếng nhưng vẫn ngầm đồng ý với đề nghị của anh, trong lúc anh và cô đến chỗ quán phở thì Trà Mi cô rất tranh thủ đem sách vở ra ôn lại một lần nửa, quả thật hôm thi này rất quan trọng với cô, người nằm ở khối tự nhiên thì chắc chắn phải đối diện với hàng ngàn công thức không ngừng xoay quanh trong đầu của cô đợi đến khi đến chỗ ăn thì cô mới có thể ngừng lại những chuyện ôn tập này được. “Nào nhóc con em xuống cẩn thận không chừng đụng đầu đấy!” anh đứng bên ngoài đưa tay lên che nóc xe. Trà Mi cô cũng từ từ bước ra khỏi nhà không chần chừ gì, khi hai người vào quán ăn thì nhìn thấy Thảo Ly chị ta bất ngờ khi nhìn thấy cô và anh cùng nhau ăn uống vui vẻ. “Em hôm nay thi xong thì gọi điện cho anh nhớ?” anh ngồi cầm điện thoại đợi cô ăn uống xong.