Vô Tình Chí Tôn

Chương 46: Trí nhớ trở về




Với người khác, ba câu này không có gì đặc biệt. Nhưng với Vô Danh lại là chìa khóa mở ra ký ức, biết được thân phận của bản thân. Quá nhiều thông tin xuất hiện làm đầu đau như búa bổ, hắn vừa về đến nhà thì không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Sau đó, thời gian lại trôi đi, mọi người vốn không để ý tới hắn. Nhưng 10 năm trôi qua, chưa từng thấy hắn xuất hiện rời khỏi nhà. Có một vài người hiếu kỳ liền đi qua xem, nơi này có thể tăng tu vi nhưng đều bị giam cầm trong cơ thể. Người ở đây không khác người thường, nên phải tận mắt tới nhìn.
Qua khe cửa, thấy hắn hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, cũng chẳng có ai tốt bụng chạy tới giúp đỡ. Theo như Thủy Hoàng tiên vương nói, bọn họ biết tên này không phải thứ tốt lành gì. Hơn nữa trong bí cảnh tinh thần không tỉnh táo là không thể tiếp nhận truyền thừa tăng tu vi. Thiếu một người cạnh tranh càng tốt. Bởi vậy sau đó cũng chẳng có ai tới nữa.
Lại 90 năm nữa, ngôi nhà của Vô Danh đã phủ đầy bụi. Không một ai biết, lúc này thân xác chưa từng cử động lâu nay đã nhúc nhích. Hắn tỉnh lại, ánh mắt không có chút tình cảm nào, giống như linh hồn đã tan biến. Rũ bỏ tro bụi trên người, hắn cũng chẳng làm gì nữa mà đứng yên tại chỗ. Nhưng có điểm khác biệt, tu vi vốn dừng ở Kim Tiên bậc chín bắt đầu tăng lên.
Một lát sau, tu vi tiên vương mà bao người mơ ước cứ thế mà xuất hiện trên tiên thể Vô Danh. Tu vi tiên vương tại tiên giới không phân bậc mà đột phá xong liền dừng luôn. Không như những tiên vương khác chỉ có thể nắm giữ 70 % pháp tắc. Hắn cứ tăng mãi cho đến 100 % pháp tắc mới thôi.
Vô Danh bỗng biến mất khỏi không gian này. Toàn bộ '' Thần Thánh bí cảnh '' liền chấn động mãi một lúc sau mới ngừng. Rất nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng có một vị tiên nhân bỗng kích động chạy ra hô to:
- Không phải là truyền thuyết. Nó có thật. Người thứ ba...
Cứ lặp đi lặp lại câu điên điên khùng khùng đó. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi vị này giải thích. Tiên nhân thần kinh này thực ra là người có tuổi lớn nhất ở đây, không ai biết được lão đã sống bao lâu. Mọi người trong thôn tôn kính gọi lão là trưởng thôn.
Sau khi phát tiết tâm tình, trưởng thôn quay ra giải thích cho mọi người. Trên tiên giới còn một vị diện cao hơn, nhưng từ xưa tới nay có rất ít người có thể phi thăng lên đó. Như lão được biết chỉ có hai người đã làm được. Người thứ nhất là tổ tiên của đám thần thú, chuyện này lão cũng chỉ được nghe kể lại.
Người thứ hai là một vị tiên nhân yêu nghiệt, cũng là lão tận mắt chứng kiến. Sau đó trong bí cảnh này chỉ còn một mình lão. Rồi dần dần người đến nơi này nhiều hơn, trưởng thôn cũng hi vọng một ngày nào đó cũng được như hai người đi trước. Lão cùng một số người trong thôn tới sau đều có tu vi tiên vương mà mãi không đột phá được. Truyền thừa tăng tu vi ở nơi đây chỉ đến tiên vương mà thôi.
Vạn năm, triệu năm, tỷ năm... quá lâu rồi cũng không nhớ nổi chính xác. Trưởng thôn cứ nghĩ việc này không đúng, hai người kia phải chăng thật sự là tới vị diện cao hơn, tại sao lâu như vậy cũng không có ai tiếp bước. Cho đến một ngày này, chấn động quen thuộc giống như ký ức xuất hiện.
Lão vui mừng mà hỏi thăm mọi người, ai là kẻ may mắn thứ ba này. Nhìn nhau, đi kiểm tra mất một lúc, phát hiện không thiếu một ai. Cho đến một người chợt nhớ ra rồi nói về Vô Danh. Cũng nhiều người không tin, vì khi mới đến đây tên này chỉ là Kim Tiên tu vi. Cho dù được liên tục truyền thừa cũng không thể nhanh như vậy lên tiên vương được.
Trưởng thôn cùng mọi người mang theo một tia nghi ngờ đến ngôi nhà bị lãng quên. Sự thật trước mắt làm cả đám người choáng váng không nói lên lời. Nhiều vị tiên vương ở đây quá lâu chỉ mong một ngày nữ thần vận mệnh để ý. Vậy mà may mắn lại rơi xuống đầu kẻ khác. Người so với người tức chết người mà!
Còn Vô Danh lúc này đã xuất hiện tại một không gian như mộng như ảo. Từ ký ức, hắn biết nơi này là chí tôn giới. Ngay khi xuất hiện chưa lâu, có hai người từ hai hướng khác nhau tới gặp hắn.
Một người trong đó than thở:
- Lâu như vậy mới có thêm một người. Ta là Thần Thú chí tôn Ngao Bá
Người còn lại thì cười:
- Ngươi là chí tôn mới của nơi này. Ta là Tiên Nhân chí tôn Dịch Kiếm. Từ giờ lại có thêm một tiên nhân chí tôn nữa rồi. Ha ha.. Nào, giới thiệu bản thân đi chứ.
Hắn liền trả lời một câu kỳ quái:
- Có thể gọi là Vô Danh.
Dịch Kiếm liền trực tiếp quyết định:
- Vậy là Vô Danh chí tôn đi.
Dịch Kiếm sau đó quay sang lão thần thú kia vui sướng nói:
- Ha ha.. lão Ngao, cái ước định kia phải làm lại rồi. Hiện tại là đã là hai đấu một.
Ngao Bá lại có chút trầm tư, có cảm giác khó chịu ở đâu đó. Bản năng của thần thú như mách bảo kẻ mới tới này là biến số khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.