Vô Tiên

Chương 829: Đồng thời thể hiện năng lực (2)




- Công Dã Kiền dám làm như thế sao?

Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhất là một nhân vật như Yến Khởi, nếu như thật sự nổi giận không phải chuyện đùa!

Sát khí làm người ta hít thở không thông trong thời gian ngắn đã bao phủ toàn thân, trong đầu Công Dã Bình kinh hoàng một hồi, không nhịn được lui về phía sau một bước. Đạt Mông và Uổng Xích cảm thấy không ổn, vội vàng một trái một phải ngăn y ở phía sau. Hai người họ đối mặt với sát khí nặng nề của Yến Khởi, không có chút mảy may nào dám khinh thường.

- Chậm đã...

Dư Hành Tử đang suy tính trong lòng, không nghĩ ngợi nhiều được, hô to một tiếng xông về phía trước, chắp tay với hai bên trái phải, mở miệng khuyên nhủ:

- Nghe ta nói một lời đã, sau đó các người lần nữa động thủ cũng không muộn!

Nhìn thấy mình còn có chút mặt mũi, ông ta nói tiếp:

- Pháp môn mở Huyền Thiên điện sớm đã thất lạc rồi! Đừng nói là ta không có, cho dù hai vị sư thúc của ta cũng không có! Kế sách lần này là không cho đồng đạo của Hắc Sơn tông ngăn cản, ngươi và ta đồng tâm hiệp lực mở cánh cửa này ra, mọi người cùng vào trong điện, cơ duyên là do thiên định. Không mở được cánh cửa này ra, số trời cũng đã vậy, cho dù đưa điện này cho Hắc Sơn tông các người thì có thể làm thế nào?

Lời nói gấp gáp lại không phải không có lý, có ý mưu lợi trơn tru như vậy, làm song phương đang giương gươm bạt kiếm phải trù trừ. Sau khi Dư Hành Tử nói xong thì thẳng thắn lui tới một bên, dáng vẻ người ngoài sự việc. Trưởng lão này so với người trước kia luôn lấy Huyền Thiên môn, tiên môn làm trọng tưởng như hai người. Phải biết rằng, vì mặt mũi của Huyền Thiên môn, giữa ông ta và Uổng Xích đã khổ đấu mấy ngày.

Công Dã Bình trốn sau người ta ngầm nói một tiếng xui xẻo. Đối phương chỉ có một lý do kia để thoái thác, nhưng lại không có gì bất lợi, hai đồng minh Định Hải tông cùng Hồng Vân cung chính là một chứng cứ rõ ràng! Ai mà có thể ngờ được tính khí của Yến Khởi này lại thối như vậy, tính tình lại mạnh như vậy! Đây là loại người ăn mềm không ăn cứng! Chỉ có điều, người như thế cũng không khó đối phó!

- Lúc trước ăn nói có thất lễ, có điều mạo phạm! Tại hạ bồi lễ!

Gương mặt Công Dã Bình áy náy, chắp tay lia lịa. Nhìn thấy quả nhiên vẻ giận dữ của Yến Khởi hơi chậm lại, trong lòng y hừ lạnh một tiếng, lại nở nụ cười nói với Dư Hành Tử:

- Trưởng lão có thân phận tôn kính trong Huyền Thiên môn, cũng là hạng người không thể nói xạo được. Tại hạ thay mặt trên dưới Hắc Sơn tông, sâu sắc thể hiện lòng biết ơn!

Nghe vậy, trong lòng Dư Hành Tử ngẩn ra! Người này nói sao lại nghe có phần không bình thường nhỉ, cảm ơn ta cái gì? Sau đó ông ta lập tức hiểu ra, cũng khó lòng giãi bày. Mới vừa rồi tuy chỉ là một lời nói đùa nhưng lại bị Công Dã Bình nhận ra huyền cơ, níu mãi không buông. Người này tuổi không lớn lắm nhưng tâm cơ thâm trầm, lúc trước đã coi thường y rồi. Chỉ có điều nếu việc này bị chưởng môn sư huynh hoặc là hai vị sư thúc biết được thì sẽ phiền toái lớn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Huyền Thiên điện đặt ở đây, cũng không có ai có thể di dời nó đi được! Nhưng cũng không thể tặng người khác, có cách nói này giống như báo cho thiên hạ biết, Huyền Thiên tiên cảnh đã thuộc sở hữu của Hắc Sơn tông, vậy Huyền Thiên môn đặt ở đâu? Nhưng nếu thật sự qua hai, ba trăm năm nữa, Huyền Thiên môn sẽ ở vị trí nào?

Thần sắc nhanh chóng biến ảo, Dư Hành Tử lại âm thầm nổi giận, phất ống tay áo một cái, xoay người đi ra. Sau lưng, Công Dã Bình tỏ ra khó hiểu, trên mặt cũng không có thần sắc đắc ý mà nở nụ cười có vẻ âm ngoan.

- Sư phụ!

Nhìn thấy vẻ mặt của sư phụ còn chưa nguôi giận, Tiển Phong vội vàng tiến lên phía trước, tâm lĩnh thần hội khuyên lơn:

- Không cần phải chấp nhặt với người không đáng, chẳng qua là miệng lưỡi lợi hại mà thôi!

Dư Hành Tử lặng lẽ không nói, trầm tư trong khoảnh khắc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lên tiếng hỏi:

- Tiểu tử lúc trước ngươi nói tới kia?

Ánh mắt của Tiển Phong sáng lên, vội vàng đáp:

- Đệ tử nói cực kỳ chính xác, lai lịch của tiểu tử kia...

Lời của gã còn chưa dứt liền bị sư phụ giơ tay lên chặn lại.

Nở nụ cười ha hả, Dư Hành Tử cảm khái, nói:

- Cũng có chút thú vị đó! Nếu thật sự là như thế, có thể có hy vọng rồi!

Cảnh tượng vừa có chút hỗn loạn đã hòa hoãn lại, Công Dã Bình cất giọng nói:

- Ta nhận mệnh lệnh của gia phụ tới đây, hành sự khó tránh khỏi hấp tấp một chút! Đề nghị của Dư Hành Tử đạo hữu rất có kiến giải, ta lĩnh ngộ trong lòng! Nếu nhà kia không có bản lĩnh mở Huyền Thiên điện ra, không bằng đồng tâm hiệp lực, đồng thời thể hiện năng lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.