Vô Tiên

Chương 822: Hóa Long trì (1)




Đây lại là một cái thung lũng! Chỉ có điều bên dưới sắc trời sáng rỡ, xanh ngắt che núi cao là một cái hồ xanh ngọc bích rộng cả trăm ngàn mẫu.

Cho dù là núi hay là nước đều tràn ngập linh khí. Nơi đây yên lặng mà tĩnh mịch.

Hai bên là núi cao, vòm trời trên đỉnh đầu, bên dưới là bích thủy khí thế nguy nga. Giữa hai ngọn núi, hồ nước xanh ngọc bích giống như một tấm gương sáng phản chiếu núi cao, xa hoa. Lúc này, một tia kiếm hồng mang theo hai bóng người, cực nhanh xẹt qua mặt hồ.

Trong thung lũng tĩnh mịch thoáng chốc có thêm mấy phần sinh động.

Sau khi kiếm hồng xẹt qua, hai người hạ xuống bên bờ hồ, chưa kịp quay đầu lại nhìn về hướng ban đầu thì đã có người nở nụ cười, nói:

- Dáng vẻ ngươi ngự kiếm như vậy, tuy nói là dị thường thần tốc nhưng lại rõ ràng là tư thế chạy thoát thân, nào còn sự phiêu dật khi phi hành nữa!

Nơi mới tới chỉ có bình chướng núi cao, không thấy chút dấu hiệu rãnh trời nào. Chỉ là, trên vách núi đá nhiều thêm ba chữ to – Hóa Long trì. Nghe được người bên cạnh nói, Lâm Nhất lắc đầu cười nói:

- Ta bị ép phải thành Trúc Cơ dưới địa huyệt, chưa từng chân chính ngự kiếm phi hành. Cứ vậy một đường rượt đuổi qua đây xác thực là bất đắc dĩ.

Xoay người lại, nhìn thấy vẫn đang ôm giai nhân, sắc mặt Lâm Nhất chợt tỉnh ra, vội vàng lui về phía sau một bước. Lan Kỳ Nhi lơ đễnh vén lọn tóc mai, nói:

- Nơi này tên là “Hóa Long trì”, trong bản đồ tiên cảnh cũng không thấy có ghi chép. Có thể thấy được, nơi này ít có người tới. Chỉ có điều xung quanh đây tràn trề sức sống, linh khí dày đặc, là một nơi chữa thương hành công khá tốt...

Ngắm nhìn bốn phía, phía sau là nhai thạch to lớn, núi cao yên tĩnh, hai bờ sông cũng không có gì dị thường. Lâm Nhất khởi động thần thức quan sát phía xa, thung lũng không thấy phần cuối, cũng không biết thông tới đâu. Hồ này tên là “Hóa Long trì”, không biết sẽ có trò gì, một nơi khiến người ta khó có thể suy đoán. Ngẫm nghĩ một lúc, trước mặt có một đôi mắt sáng lay động mang theo thần sắc hỏi thăm. Hắn vội vàng thu hồi tâm tư, có chút lúng túng gật đầu, trả lời, tất nhiên!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Phía trên có một cái thạch đình, đi xem thử chút, thế nào?

Nhìn thấy Lâm Nhất sinh quẫn bách, Lan Kỳ Nhi vẫn không pha trò như trước kia mà thần thái bình thường lên tiếng hỏi ý hắn.

Đạp đường mòn lót cỏ, hai người đi sóng vai... Cách đó không xa chính là một nơi nhai thạch vĩ đại nhô ra, tà tà trên mặt nước. Bên trên có một cái thạch đình tứ giác tạo hình xưa cũ, tám hướng đón gió, một hướng quan thủy.

Lâm Nhất dẫn Lan Kỳ Nhi nhảy vọt đến trên tảng đá lớn, ngẩng đầu quan sát. Trên thạch đình khắc hai chữ “Phong Vân”, trái phải còn có hai câu, chia ra là:

Nhất triều hóa long thừa phong khứ.

Cửu tiêu đằng vân ngạo thương khung.

(Một sáng hóa long thuận gió bay;

Đạp mây bay tới tận cửu tiêu kiêu ngạo trời cao)

- Phong vân tế hội, tiếu ngạo thương khung! Câu thơ khí phách mà không mất đi sự dũng cảm...

Sau khi Lan Kỳ Nhi khẽ thốt lên một câu thì tán thán tự đáy lòng. Lâm Nhất quan tâm tới hai chữ “Phong Vân”, tràn đầy sự đồng cảm.

Hai người đi tới thạch đình, dựa vào lan can trông về phía xa, cảnh tượng núi cao, hàng vạn hàng nghìn hồ quang khiến người ta vui vẻ thoải mái!

Liên tục mạo hiểm trải qua biến cố làm tâm thần người ta uể oải, chợt trầm tĩnh lại, tất cả mới trải qua như trong mộng ảo. Lúc đang cảm khái, Lâm Nhất vươn tay cởi Tử Kim hồ lô xuống, ngửa đầu ực một hớp, mượn rượu để bình tâm lại. Nhìn thấy thần thái hắn uống rượu hào phóng như vậy, Lan Kỳ nhi động tâm, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sao không mời ta uống rượu?

Nghe tiếng, Lâm Nhất kinh ngạc nhìn.

Lan Kỳ Nhi đã tự tay nhận lấy hồ lô, học dáng vẻ của hắn uống một hớp rượu rồi lập tức thở ra, nhẹ giọng nở nụ cười, trong lúc nhất thời như lê hoa nở rộ, phong tình vạn chủng.

Thoáng nhìn Lâm Nhất nhíu mày, Lan Kỳ Nhi coi như không thấy, ra vẻ cảm khái nói:

- Thắng cảnh sơn dã, lương bằng làm bạn, dựa vào lan can thính phong, uống chút rượu, nhàn nhã tự tại! Nhàn nhã như thế này còn cầu mong gì!

Trong giọng nói, mặt mũi nàng xinh đẹp minh diễm động nhân. Thần thái có vẻ tinh nghịch, lúm đồng tiền bên má cười yếu ớt rung động lòng người.

Lâm Nhất đang lo tới thương thế của Lan Kỳ Nhi lại bị lời nói của nàng vạch trần tâm tư, ngược lại thoải mái nói, uống chút cũng không sao cả. Khuây khỏa như có thần giao cách cảm khiến hắn không nhịn được mà khẽ nở nụ cười.

Giai nhân làm bạn, nước chảy từ trên núi xuống, tình cảnh này, còn cầu mong gì...

Lan Kỳ Nhi uống một hớp rượu rồi dừng lại, chỉ góp vui một chút. Đẩy hồ lô trở về, ánh mắt của nàng rơi lên mặt hồ, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thì ra là thế...

Nhìn thấy Lâm Nhất cúi đầu nhìn, lại phân trần:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.