Vô Tiên

Chương 797: Manh mối không rõ (2)




...

Lúc đầu rơi vào khốn trận, Mạc Chi Dư lửa giận bừng bừng, hăng hái muốn bằng vào tu vi mạnh mẽ phá trận. Mà sau cùng, nhìn thấy Ba Quế không còn động tĩnh, biết đã gặp phải ám toán, ông ta thoáng tỉnh táo hơn chút.

Trong giới Tu Tiên, Tứ Tượng kỳ trận chẳng qua chỉ là một pháp trận bình thường. Mạc Chi Dư nhanh chóng nhìn thấu căn nguyên của trận pháp, suy nghĩ phá trận trong đầu ngày càng cường liệt. Nhưng một lần đã là mấy ngày trôi qua, một tiểu bối Luyện Khí đã tân tấn Trúc Cơ, ông ta còn chưa rời khỏi trận pháp được nửa bước.

Cứ tiếp tục như vậy, Mạc Chi Dư mới dần thận trọng hơn. Lần trước đó tiểu tử kia sử dụng tam muội chân hỏa, ngược lại không phải là cố ý khoe khoang mà là sợ trận pháp bị phá, có ý định quấy rầy nhau. Sau khi nghĩ thông suốt đoạn mấu chốt này, ông ta lại không vội nữa. Thiên hạ này không có trận pháp nào không phá được, chỉ cần quen thuộc huyễn pháp môn kỳ biến liền không khó tìm được trận cước, cuối cùng một lần hành động sẽ có thể phá được.

Lâm Nhất vội vàng tân tấn Trúc Cơ, trận pháp này không còn ai lo liệu nữa, không thể gạt được người có tâm để ý tới. Khi trận pháp trước mắt lần nữa chuyển hoán, Mạc Chi Dư âm thầm đắc ý. Ngươi thay đổi, lão phu không thay đổi. Phá trận chính là lúc này, tiểu tử, thời điểm tính sổ đã tới rồi.

Trong thần thức, trận pháp lấy thiên thời cân nhắc tuần hoàn, tuy có biến ảo cũng không rời kỳ tông. Thôi diễn một phen, sau khi đã chắc chắn thì Mạc Chi Dư bước về phía trước. Lại thấy mây mù bắt đầu khởi động, thân ảnh cả người mặc áo bào tro như xuyên thấu sương mù dày đặc mà tới.

Trong thiên địa kỳ dị này giống như hai lữ giả độc hành xông phá tầng tầng sương mù, cứ như vậy mà gặp nhau. Chỉ là, người trẻ tới có chuẩn bị, người già thì lại có chút ngoài ý muốn.

- Là tiểu tử ngươi... ?

Tên gây họa nhắc tới mấy ngày nay đột nhiên hiện thân, Mạc Chi Dư còn chưa muốn tin vào mắt mình. Người đến hai hàng lông mày như đao, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, cầm ngân kiếm ba thước trong tay, đứng bên ngoài mười trượng.

- Mạc Chi Dư, Mạc lão nhi, quyết định sinh tử chính vào lúc này, phóng ngựa đến đây đi!

Tay Lâm Nhất cầm kiếm hoa, giống hệt phái đoàn hành tẩu giang hồ năm đó, thần sắc nghiêm nghị mà chính nghĩa. Hắn toàn thân bọc sương mù ngẩng đầu đứng lặng, nhìn thế nào cũng tỏa ra vài phần quỷ dị.

- Ngươi... tại sao ngươi lại biết tục danh của lão phu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mặt Mạc Chi Dư tối sầm, chợt lần nữa quan sát người trước mặt. Tiểu tử này lạ mặt, trước đây chưa từng gặp. Chỉ hơi nhếch mép làm người ta chán ghét, hận không thể đi tới cho hắn một cái tát.

Lão nhi, lần trước ngươi đuổi ta tới mức không có đường chạy, làm sao mà ta quên được! Lâm Nhất lười phân trần, nâng cằm lên hừ một tiếng, gằn từng chữ:

- Nếu muốn sống, không khó, quỳ, xuống, xin, tha!

Tròng mắt thoáng chốc trợn lên nhìn, da mặt của Mạc Chi Dư đã tím gắt, công phu dưỡng khí trăm năm cũng không dằn được sự phẫn nộ trong lòng xuống. Chòm râu của ông ta bay bay, giận dữ hét:

- Không rút gân lột da ngươi, lão phu thề không làm người...

Tay chỉ một cái, phi kiếm mang theo sự tức giận ngập trời gào thét mà đi.

Làm như sớm đã có dự liệu, lúc Mạc Chi Dư tức giận, thân hình của Lâm Nhất khẽ động rồi ẩn vào trong mây mù, thuận tay ném Lang Nha kiếm trong tay ra.

Ầm một tiếng vang dội, phi kiếm gào thét cuốn ngược về, làm Mạc Chi Dư sững sờ tại chỗ. Chưa kịp kinh ngạc nhiều, chỉ thấy trước mắt có hào quang màu trắng bạc lóe lên, năm thanh phi kiếm giống nhau như đúc như năm cái răng nhọn đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi của ông ta.

Không sợ một kích toàn lực của mình, phi kiếm của tiểu tử này vì sao lại có uy lực như thế? Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Mạc Chi Dư biến sắc, chợt thấy năm thanh phi kiếm giống như được thần trợ, linh động dị thường, biến hóa hư thực, đã bao vây mình lại. Tiếp theo, thân kiếm kêu to ong ong như tiếng sói tru quanh quẩn trong mịt mờ vô biên vô tận, ầm vang chấn động tâm hồn. Tiếp đó, có sát khí vô cùng dày đặc bắt đầu khởi động, làm người ta sợ run lên.

Phi kiếm này thật ảo diệu, mơ hồ hình thành dáng vẻ trận pháp. Ghê tởm! Sao hắn lại hiểu được kiếm trận? Cần biết, đạo kiếm trận là thượng cổ kỳ thuật, hiếm thấy, có một không hai. Một thanh phi kiếm huyễn hóa ra năm thanh phi kiếm, giống như năm người liên thủ lại. Huống chi trận này lại hay thay đổi, sắc bén không gì bằng, khó mà ngăn cản. Nếu không, Hắc Sơn tông cũng không cần dựa vào cái này mà gây chiến!

Tiểu tử này có điểm đặc biệt? Lúc tâm niệm đang xoay chuyển, Mạc Chi Dư vội vàng hét lớn một tiếng:

- Dừng tay! Nghe lão phu nói một lời đã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.