Vô Tiên

Chương 795: Nước đến chân mới nhảy (2)




Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng ầm ầm truyền tới, Lâm Nhất khẽ cau mày, trong chốc lát đã đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào một góc của trận pháp, hỏa long yếu ớt mà nhỏ bé hưng phấn sôi trào, sau đó hùng hổ tiến lên.

Cách đó không xa, Mạc Chi Dư đang ra sức huy động phi kiếm, tận hết sức lực tấn công trận pháp. Men theo tia linh khí đột nhiên bay qua mới rồi, ông ta đã tìm được trận cước.

Đợi lúc lão phu phá được trận chính là lúc ta thu thập tên tiểu tử thối nhà ngươi! Mạc Chi Dư đang âm thầm suy nghĩ ác độc thì một khí tức làm người ta bất an thình lình ập tới.

Chưa kịp kinh ngạc, một con hỏa long nhỏ dài khoảng ba tấc tới trước người. Mặt mo của Mạc Chi Dư khẽ biến, không dám dùng phi kiếm ngăn cản, ống tay áo vung lên, vươn ngón tay gầy trơ xương ra nhanh chóng bắn ra một ngọn lửa màu xanh lam đón đầu.

Mạc Chi Dư sử dụng tam muội chân hỏa trong cơ thể, ở trước người hóa thành một con hỏa long dài khoảng một thước, đụng vào con hỏa long nhỏ đang tới. Lúc chạm vào đối phương, hỏa long của ông ta thắng ở hình thể to lớn, đủ khí thế. Còn con tới tấn công thì hình dáng nhỏ yếu, nhưng lại vô cùng dữ tợn hung ác độc địa, lam, xích, kim hòa làm một thể tạo thành hỏa diễm, mang theo khí thế hung tẫn vạn vật làm người ta chấn động.

Tên tiểu tử thúi này không chỉ thành công tân tấn Trúc Cơ mà còn sinh ra tam muội chân hỏa yêu dị như thế, đảo mắt đã tới khoe khoang. Hừ! Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi chẳng qua mới vừa vào Trúc Cơ mà thôi, lại thực cho rằng bằng vào tu vi của ngươi có thể thao túng chân hỏa một cách tự nhiên ư? Nhìn thủ đoạn của lão phu đây, nhất định làm ngươi không kịp hối tiếc.

Mạc Chi Dư cắn răng nghiến lợi đưa hai tay ra liên tục gảy mười ngón tay, điểm ra một tia hỏa diễm bay ra, con hỏa long ban đầu giống như được thần trợ, bỗng nhiên lớn hơn ba thước, chợt mở cái miệng rộng ra nhào tới. Nó làm bộ muốn nuốt chửng con hỏa long bé nhỏ kia.

Tam muội chân hỏa này có chút cổ quái, hôm nay lão phu sẽ thu nhận. Cho dù không thể thu làm của riêng, ta cũng muốn làm cho tiểu tử ngươi bị thua thiệt lớn, đây chính là do ngươi tự làm tự chịu! Khuôn mặt của Mạc Chi Dư độc ác, nở nụ cười nhạt như gian kế đã thành, sau lại lập tức trừng mắt...

Hỏa long bé nhỏ rất có linh tính, thấy thời cơ bất ổn, thân hình lóe lên liền ẩn vào trong trận pháp. Còn trận cước mới rồi dễ dàng tìm được, lúc này lại biến đổi.

- Tiểu tử thối, lão phu muốn nuốt sống ngươi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất toàn thân đầy mồ hôi dầu căn bản không để ý tới tiếng mắng chửi của Mạc Chi Dư. Nhìn hỏa long bé nhỏ bay lượn trên đầu ngón tay lại trở về trong khí hải, gương mặt hắn mừng rỡ. Thành Trúc Cơ, sinh chân hỏa. Vừa thành Trúc Cơ đã khống chế chân hỏa hù dọa Mạc lão nhi một hồi, đúng là một chuyện không ngờ. Tình hình mới rồi không cần nói cũng biết, chân hỏa của mình không thua đối thủ, mà e ngại tu vi không đủ. Chẳng phải là nói về sau có thể đối mặt với bất kỳ một tu sĩ Trúc Cơ nào hay sao?

Vốn dĩ có chút cố kỵ Trúc Cơ, bây giờ lại dễ dàng như vậy. May mắn hơn, Lâm Nhất vẫn chưa đứng dậy. Thấy năm mươi tư viên linh thạch trên Tụ Linh trận đã tiêu hao hơn phân nửa, hắn không để lỡ cơ hội, tiếp tục điều tức.

Tụ Linh trận này là trận pháp thường dùng của tu sĩ, nhưng phải lấy linh thạch kết trận, dẫn động linh khí thiên địa tụ tập trong trận, hành công tu luyện. Linh khí trong địa huyệt này lúc đầu dị thường nồng nặc, hơn nữa còn có linh lực bàng bạc của năm mươi tư viên linh thạch, lợi ích khi hành công có thể tưởng được. Chỉ là, phương pháp này quá mức tổn hao linh thạch.

Cứ vậy tiếp tục kéo dài thêm ba ngày nữa, linh thạch bên người Lâm Nhất trở thành một đống đá vụn. Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đã được củng cố vững chắc, kinh mạch càng thêm khơi thông mạnh mẽ, linh dịch trong khí hải tuy nhỏ nhưng lại ẩn chứa linh lực và sinh cơ phi phàm, đây là thay đổi thoát thai hoán cốt, cũng đã bước lên khởi nguồn tiên đạo.

Đổi bộ áo bào khác, thu thập trên dưới quanh người một phen, thuận tay phất mảnh vụn linh thạch đầy đất đi, lại nhắm mắt tĩnh tọa một ngày. Có một Mạc lão nhi bên người như có mãnh hổ ở bên, hắn không có mảy may nhàn rỗi.

Sau khi thành Trúc Cơ, Huyền Thiên kiếm pháp có thể làm cho một kiếm biến thành năm, bày Ngũ Hành kiếm trận. Uy lực của nó so với trước đây thì cường đại hơn nhiều. Tinh tế nhớ kỹ việc nghiên tập trong ngực, Lâm Nhất liền nghĩ tới thuật ngự kiếm. Ngự kiếm phi hành chính là một mơ ước từ trước tới nay của hắn. Nhưng lúc này, đây chẳng qua là một thủ đoạn chạy thoát thân mà thôi.

Mộng tưởng cùng hiện thực luôn làm người ta không biết làm thế nào.

Trong ngày hôm đó, Lâm Nhất dùng mấy giờ mới quen được Ngũ Hành kiếm trận, còn pháp môn ngự kiếm phi hành, hắn chỉ mất không tới một canh giờ, rồi lại vội vã lấy ra một cái ngọc giản, chính là “Phong Độn thuật” có được từ Xuất Vân Tử.

Lúc này cùng với Mạc lão nhi bị vây khốn ở đây, nếu như có người của Hắc Sơn tông tìm tới thì sẽ phiền phức lớn. Vì vậy, sau khi thành Trúc Cơ, vẫn là giết người rồi chạy thoát thân quan trọng hơn. Phong độn thuật này là thượng cổ độn pháp thất truyền đã lâu, cũng là cách chạy thoát thân duy nhất hiện giờ, không có con đường thứ hai, không phải Trúc Cơ không thể tu tập được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.