Vô Tiên

Chương 759: Trước khi thành tiên phải thành nhân (2)




Tình hình bây giờ, làm cho Lâm Nhất âm thầm thở ra một hơi. Hắn lắc đầu nói:

- Nếu chủ nhân của động phủ này không còn nữa, cuộn tranh quy ai không giống nhau? Bất quá, trả lại ngươi cũng không khó, đưa chúng ta ra động phủ là được. Còn nữa, không cho thi triển ảo thuật mê hoặc tâm trí người.

Lâm Nhất vừa nói xong, Niên Tù và Ngô Thất đều nhận ra cái gì, khiếp đảm nhìn nhau, không khỏi chậm rãi lui về phía sau. Liên Tâm và Hồng Nhi sắc mặt trắng nhợt, lặng lẽ di chuyển bước chân.

Chỉ có Trịnh Nguyên nhìn bình thuốc còn nổi lơ lửng trên đỉnh đầu, thấy thời cơ tốt, muốn lần thứ hai ra tay, chỉ thấy Thiên Huyễn phất tay, bình thuốc nho nhỏ kia bỗng dưng biến mất không thấy.

Vừa rồi Lâm Nhất nói ngầm có huyền cơ, đám người Niên Tù cũng đã nhận ra mấy phần kỳ lạ, lại thấy hai đồng môn phơi thây tại chỗ, làm cho tham niệm trong lòng biến mất mấy phần. Nhưng Trịnh Nguyên sao sẽ để ý một cừu nhân nói, hắn chỉ cho rằng tiểu tử không biết phân biệt kia chọc giận tiên tử, lúc này mới làm cho tiên đan sắp tới tay mất đi hình bóng.

Tà hỏa giận lây sang trên người Lâm Nhất, Trịnh Nguyên tức giận mắng:

- Ngươi một đồ vật cuồng vọng vô tri, còn không trả đồ vật của tiên tử lại, có tin ta liền ra tay giết ngươi hay không?

- Hừ!

Lâm Nhất nhướng mày nói:

- Năm tiền bối Trúc Cơ Kỳ, diệt Lâm Nhất ta không khó! Bất quá ngươi có mệnh sống đi ra sơn động này, lại nói mạnh miệng cũng không muộn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một tiểu bối Luyện Khí kỳ, không chỉ có can đảm mạo phạm tiên tử, đối mặt tiền bối Trúc Cơ kỳ cũng không hề khiếp ý. Mà cử chỉ vừa rồi, rõ ràng có thâm ý khác! Lâm Nhất nói, làm cho Ngô Thất, Niên Tù và hai người Liên Tâm lưu ý.

- Tiểu tử, ở trong sơn động này, ngươi còn có thể trốn đi đâu? Niên sư huynh giúp ta, bắt hắn hiến cho tiên tử!

Trịnh Nguyên khôi phục mấy phần thần trí, biết Lâm Nhất dối trá khó đối phó, liền bắt chuyện Niên Tù cùng ra tay. Có một Trúc Cơ hậu kỳ giúp đỡ, hôm nay tiểu tử này chết chắc.

Ngô Thất và tỷ muội Liên Tâm không biết ân oán của Trịnh Nguyên và Lâm Nhất, nhưng đối với tiên tử tâm có sợ hãi, nhất thời không dám lên tiếng ngăn cản. Nhưng Niên Tù biết nguyên do trong đó, sắc mặt hắn âm trầm nói:

- Vừa rồi ngươi đánh lén trảm ta một kiếm, sẽ không đảo mắt liền quên mất chứ? Ân oán của ngươi và Lâm Nhất, xin thứ cho ta không nhúng tay nữa! Mà mối thù một kiếm kia, hừ, ngày khác chắc chắn sẽ trả gấp bội.

- Chuyện này...

Thần sắc của Trịnh Nguyên hơi ngưng lại, còn muốn phát tác, Thiên Huyễn đã lên tiếng nói:

- Bị lợi ích làm mê muội, bản tính hiển lộ hết, bọn ngươi tự làm bậy nha!

Bây giờ sao có thể nghe không ra ý trêu chọc của Thiên Huyễn, thần sắc đám người Niên Tù quẫn bách. Bất quá vị tiên tử làm người cân nhắc không ra kia, căn bản không để ý tới mọi người, ngược lại chuyển hướng Lâm Nhất nói:

- Chủ nhân nhà ta từng nói, muốn thành tiên, trước phải thành nhân! Ngươi nghĩ như thế nào!

Muốn thành tiên, trước phải thành nhân! Lâm Nhất mặc niệm mấy lần, sau đó khẽ gật đầu. Chủ nhân của nàng là ai?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta cũng không có lòng hại người, chẳng qua là bọn ngươi tự nổi tham niệm, liên quan gì tới ta?

Thiên Huyễn nói tiếp:

- Xông vào động phủ của ta, đã là tội đại bất kính, chịu chút trách phạt, cũng là nên có.

Đang khi nói chuyện, Thiên Huyễn hít một tiếng, lại nói:

- Mạc Hồi, Mạc Hồi! Thân nhập nơi đây không thể quay đầu! Bọn ngươi tự mình xông tới, thì không thể lại quay đầu. Còn làm sao mới có thể ra, Thiên Huyễn thật thương mà không giúp gì được. Ta đã buông tha đồng bạn của ngươi, trả cuộn tranh cho ta đi! Đừng ép ta ra tay... được không?

- Trả cuộn tranh lại cho ngươi không khó! Xin hỏi, cửa động phía sau ta đi tới nơi nào?

Vị trí của Lâm Nhất đối mặt mọi người trong sơn động. Hắn chỉ ngưng thần nhìn Thiên Huyễn, lên tiếng hỏi.

- Ngươi... Cần gì phải như vậy? Sơn động chỉ có một cửa ra...

Thiên Huyễn lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Nhất bỗng nhiên quay đầu chạy tới cửa động phía sau. Thần sắc nàng ngẩn ra, lập tức cổ tay trắng ngần nhẹ giương, một thủ quyết đột nhiên bay lên.

Đám người Niên Tù không hiểu ra sao, chỉ thấy cửa động lóe lên hào quang, sau đó đó ầm... một tiếng, Lâm Nhất bị cấm chế cản trở, bay ngược trở về, lảo đảo vài bước mới đứng vững thân hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.