Hồng Lăng ăn đan dược vào, liền tự mình thổ nạp hành công điều trị thương thế. Vạn Tử Bình và Mộc Thiên Viễn, Niên Tứ cũng không dám ở phụ cận quấy rầy, cách xa vài bước, ba người đàng hoàng đứng ở một bên chờ đợi.
Trong tay Thu Thải Doanh vẫn cầm đan dược của Lâm Nhất, thần sắc có chút do dự, lại liếc nhìn một cái, thấy Lâm đại ca đang vò đầu. Này là thế nào? Nàng không tiện lên tiếng hỏi thăm, chỉ có thể mong sư phụ hóa giải được Kim Ngô Độc.
Lan Kỳ Nhi nhận ra dị dạng bên người, ánh mắt rơi vào trên tay Thu Thải Doanh, hỏi:
- Vị đạo hữu này ăn đan dược hẳn là đến từ Thải Doanh, nhưng bây giờ đan dược trên tay ngươi không phải của Huyền Thiên Môn ta a?
Có cơ hội nói chuyện, Thu Thải Doanh vội đáp:
- Đây là đan dược của Lâm đại ca, quên nói cho sư phụ, là hắn đã cứu ta...
Xa xa Lâm Nhất càng cúi người, vẻ mặt sầu khổ.
Nghe đồ đệ nói rõ sự tình, ánh mắt Lan Kỳ Nhi lóe lên, khóe mắt nhẹ giương. Người kia đang đứng tại nguyên chỗ, một bộ hồn bất thủ xá. Nàng làm ra vẻ bừng tỉnh, nhìn về phía xa nói:
- Nguyên lai vị này là Lâm Đại Lâm đạo hữu! Lan Kỳ Nhi đa tạ!
Thấy đối phương đầu cũng không dám nhấc, chỉ chắp tay xưng không dám, trên khuôn mặt vốn lạnh như băng của Lan Kỳ Nhi bỗng nhiên tràn ra nụ cười nói:
- Ta bản ý là giúp vị đạo hữu này kéo dài sinh cơ, chờ đồng môn của nàng đến. Muốn giải Kim Ngô Độc, sợ là phải cần tiền bối Kim Đan kỳ ra tay mới được. Đã có đan dược của Lâm đạo hữu, thì phải thử một chút mới tốt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, nàng ra hiệu Thải Doanh cho Ngọc Lạc Y ăn đan dược.
- Một tiểu bối Luyện Khí kỳ, sao có thể giải Kim Ngô Độc? Sư muội...
Tiển Phong mới vừa mở miệng, sắc mặt của Lan Kỳ Nhi đã chuyển thành nghiêm túc. Thấy thế, lời nói của hắn cứng lại, thầm hừ một tiếng, ngược lại lưu ý gia hỏa hèn mọn kia.
Ngọc Lạc Y ăn đan dược vào, hai mắt còn nhắm nghiền. Lan Kỳ Nhi truyền vào một tia linh khí giúp đỡ hóa giải dược lực, chỉ phút chốc, thần sắc nàng kinh ngạc.
Vì Kim Ngô Độc, phủ tạng của Ngọc Lạc Y phảng phất như ngâm ở trong hàn băng, kinh mạch đều bị sương lạnh cản trở, linh lực ở khí hải khó vận chuyển, tâm mạch suy yếu, làm cho sinh cơ chậm rãi trôi qua.
Vừa rồi Lan Kỳ Nhi mạnh mẽ giúp đối phương loại trừ hàn độc nhưng không được, chỉ có thể đưa linh lực vào tâm mạch kéo dài sinh cơ, cũng là biện pháp bất đắc dĩ. Nhưng sau khi ăn đan dược, tình hình lại ngoài ý muốn.
Loại hàn độc của dị thú trong tiên cảnh này, Đại Hạ căn bản không có đan dược hóa giải. Nhưng sau khi đan dược này vào trong bụng Ngọc Lạc Y, theo linh lực thôi thúc, lập tức tản ra, dược lực theo kinh mạch di chuyển ở trong người. Dược lực đi tới đâu, giống như băng vào chậu lửa, hàn độc tự động tan rã.
Lâm... đan dược của hắn đến từ nơi nào? Vì sao lại có kỳ hiệu như vậy?
...
Không quá nửa canh giờ, linh lực của Ngọc Lạc Y chậm rãi lưu chuyển toàn thân. Kinh mạch thông, khí tức động, gò má tái nhợt hiện ra màu máu.
Độc chứng của Ngọc Lạc Y biến mất dần, thân thể đã không còn đáng ngại, tùy thời sẽ tỉnh lại. Hồng Lăng ở một bên hành công chữa thương đúng lúc mở mắt, thấy sư phụ tình hình chuyển biến tốt, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt, vội nhìn Lan Kỳ Nhi cúi người bái tạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy âm thầm may mắn. Nhưng Vạn Tử Bình giành trước một bước, thần sắc kính cẩn nói:
- Vãn bối Vạn Tử Bình, đa tạ tiền bối đã cứu Ngọc sư thúc của ta!
Lan Kỳ Nhi chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt liếc qua đám người Vạn Tử Bình, nhẹ giọng nói:
- Cứu vị đạo hữu này, không phải công lao của ta, mà là đan dược của Lâm đạo hữu!
Thu Thải Doanh cũng vui vẻ, nhảy qua kéo khuỷu tay của sư phụ.
Thần sắc của Vạn Tử Bình hơi ngưng lại, chỉ có thể cười gượng, cùng đám người Mộc Thiên Viễn nhìn về phía tu sĩ trung niên kia.
- Lâm đạo hữu...
Không tiếp tục để ý đám người Chính Dương Tông, Lan Kỳ Nhi mang theo Thu Thải Doanh đi về phía Lâm Nhất.
Thấy cảnh này, mọi người đều hơi kinh ngạc. Một nữ tử dung mạo như Thiên Tiên, vì sao sinh ra hứng thú với một tu sĩ Luyện Khí kỳ dáng dấp không thể tả.
- Lan... Lan tiền bối!
Thần sắc của Lâm Nhất bất an trả lời một câu.