- Bẩm tiền bối, có lẽ vì tại hạ bị người tùy ý bắt nạt, nên mới có vài câu bực tức, không coi là cảm khái gì!
Lâm Nhất cúi đầu đáp.
Nhìn thấy người trước mắt cẩn thận từng li từng tí, Lan Kỳ Nhi không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi lóe lên ý cười, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía lão giả áo đen nói:
- Người này là bằng hữu của cố nhân ta, kính xin đạo huynh của Hắc Sơn Tông mở ra một con đường, Lan Kỳ Nhi cảm ơn!
- Sư muội! Sao ngươi lại quen biết dạng người như vậy?
Không để ý Mạc Chi Dư phát hỏa, Tiển Phong nhìn về phía Lan Kỳ Nhi, mặt đầy nghi vấn.
- Dạng người như vậy thì làm sao?
Lan Kỳ Nhi nhẹ giương cằm, trả lời một câu.
Thần sắc của Tiển Phong quẫn bách, xoay người nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, xem thường hừ một tiếng, tiện đà mang theo tức giận, nhìn về phía lão giả áo đen hô:
- Sư muội ta nói ngươi có nghe không?
Tu sĩ Huyền Thiên Môn lại che chở một tiểu bối không rõ lai lịch, Hắc Sơn Tông Mạc Chi Dư có chút bất ngờ. Huống hồ Tiển Phong là Trúc Cơ hậu kỳ, Lan Kỳ Nhi cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nếu thật xé da mặt, người nào cũng khó đối phó. Cũng được, sẽ có thời điểm để bọn ngươi hối tiếc!
Muốn giết Lâm Nhất, vốn là lâm thời nảy ý, chỉ là vì thận trọng để tránh tiếng gió tiết lộ gây bất lợi cho Hắc Sơn Tông. Trước mắt đã không thể làm. Tiểu tử thúi, coi như ngươi mạng lớn! Mạc Chi Dư thầm mắng một tiếng, đạp lên kiếm hồng, nghênh ngang rời đi.
- Tu sĩ Hắc Sơn Tông lại kiêu ngạo như vậy...
Mạc Chi Dư rời đi, có vẻ cực kỳ vô lễ. Đối với cái này, Lan Kỳ Nhi thờ ơ, nhưng sắc mặt của Tiển Phong có chút đỏ lên. Hắn tức giận mắng một câu, bỗng nhiên nhìn Lâm Nhất lớn tiếng nói:
- Mặt mũi của ngươi thật lớn, lại để sư muội ta xuất thủ cứu giúp. Họ tên là gì, đến từ môn phái nào...
Tà hỏa của người này thật lớn, vì sao lại nhằm vào mình? Lâm Nhất hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng Lan Kỳ Nhi lại nhíu mày, lên tiếng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiển Phong sư huynh... Cớ gì như vậy?
Nói xong liền không tiếp tục để ý người khác, tay áo tung bay, nàng đã ngự kiếm lên không.
- Sư muội! Vi huynh cũng là có hảo ý... đợi ta...
Tiển Phong không để ý chất vấn Lâm Nhất, vội đạp lên kiếm hồng đuổi theo.
Đoán không ra vì sao Lan Kỳ Nhi cứu mình, nhưng Lâm Nhất vẫn thở phào nhẹ nhõm. Thật bị bức ép đến bước ngoặt sinh tử, ngược lại không phải là không có thủ đoạn liều mạng. Nhưng Xích Viêm Kiếm thất thủ, làm cho hắn càng thêm cẩn thận. Luôn bị người đuổi theo chạy, là vì tu vi không ăn thua. Lần này hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, dài tới nửa năm, nhất định phải tìm cơ hội Trúc Cơ lần thứ hai. Loại tư vị chạy trối chết kia, thực quá khổ sở rồi!
- Ngươi vẫn không rời đi?
Trong tiếng quát của Ngô Thất mang theo chán ghét, hắn nhìn về phía Lâm Nhất thiếu kiên nhẫn phất tay. Thầm nghĩ, một tiểu bối Luyện Khí tầng bảy, lại gian xảo như vậy, mượn tay người khác đến trốn tai tránh họa, thực không biết cái gọi là.
Lúc này không đi, còn đợi khi nào? Lâm Nhất khom người bái chào, xoay người chạy đi xa.
Một hơi chạy đi cả trăm dặm, đến trước một ngọn núi nhỏ, Lâm Nhất mới chậm rãi dừng chân. Trong thần thức, trước sau không người, hắn lấy ra Tứ Tượng Kỳ Trận, đặt mông ngồi dưới đất thở lấy hơi.
Phen này hành hạ, thực sự là tâm thần uể oải. Tán đi tâm tư hỗn độn, Lâm Nhất bắt đầu thổ nạp điều tức.
Năm sáu canh giờ trôi qua, Lâm Nhất ở trong trận pháp mở mắt, hắn không khỏi sờ sờ mấy sợi râu trên cằm, tự giễu cười khổ. Lật bàn tay một cái, lấy ra một thẻ ngọc, chính là địa đồ tiên cảnh của Xuất Vân Tử.
Một nén nhang sau, Lâm Nhất buông thẻ ngọc trong tay ra, lâm vào trầm tư. Dựa vào địa lý một đường đi tới phán đoán, nơi này cách Huyền Minh Điện của Hoàn Thiên Cảnh không xa.
Huyền Minh Điện là một di chỉ tiên nhân trong Hoàn Thiên Cảnh, diện tích mấy trăm dặm, bên trong có không ít tiên tích để lại. Mà qua điện này, là một đường tắt đi về phía Huyền Thiên Cảnh. Mà nơi thần bí nhất trong Huyền Thiên Cảnh là Huyền Thiên Điện. Trên địa đồ ghi chép về nó cực kỳ tỉ mỉ.
Nếu vào Huyền Thiên Cảnh, trong tay lại có một phần địa đồ như thế, bất luận trong Huyền Thiên Điện có phương pháp đi thông Tiên vực hay không, chung quy phải tự mình tới một lần, mới không uổng chuyến này!
Lại nhìn thẻ ngọc trong tay một lần, nhớ rõ những nơi cần chú ý, Lâm Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tới...
Núi nhỏ phía trước cao không quá mười trượng, phạm vi tầm mấy dặm. Trên núi quái thạch lởm chởm, thưa thớt mọc mấy loại cây không biết tên. Dưới chân núi, ngổn ngang nằm một ít tảng đá lớn màu tím, một địa phương thoáng bằng phẳng, đó là vị trí Lâm Nhất nghỉ ngơi. Bất ngờ chính là, trên núi đột nhiên xuất hiện thân ảnh một nữ tử, đang lao thẳng đến hắn. Phía sau còn có ba nam tử, hô to gọi nhỏ đang truy đuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phút chốc, nữ tử đã đến dưới chân núi, trên váy dài, bả vai nhuộm đầy vết máu, sắc mặt giận dữ. Nàng tay cầm phi kiếm, đến cách trận pháp của Lâm Nhất không xa, nhún mũi chân, nhảy lên một tảng đá lớn, xoay người trách mắng:
- Trầm Tiên Hương kia rõ ràng là ta ở dưới chân núi hái được, nhưng bọn ngươi lại muốn cướp đoạt, còn có thiên lý hay không?
Nữ tử này một câu nói rõ lý do, nhưng làm Lâm Nhất trong trận pháp cay đắng lắc đầu. Thiên lý? Cường giả là thiên lý trường tồn, trong tiên cảnh này có cơ hội vô thượng cũng là thiên lý. Mà con đường tu luyện của tu sĩ, lại là nghịch thiên. Nghĩ đến, thiên lý này chỉ tồn ở tâm, kính ở tình, nhưng tiện tay lại có thể ném mất.
Ba nam tử đuổi theo kia, đều là Luyện Khí tầng tám, tầng chín, không nhìn ra là đệ tử của môn phái nào. Chắc là thấy nữ tử này một mình một người, liền muốn chiếm chút tiện nghi. Ai nghĩ tuy đối phương tu vi mới tầng bảy, nhưng dũng khí hơn người, bản tính kiên cường, một lời không hợp song phương liền động thủ đánh nhau.
Một nam tử khoảng ba mươi, trên cánh tay trái mang theo vết thương, quần áo đồng dạng dính đầy vết máu, hiển nhiên là bị thua thiệt. Hắn chửi ầm lên nói:
- Trầm Tiên Hương kia rõ ràng là chúng ta nhìn thấy trước, lại bị ngươi đoạt trước, còn ra tay đánh lén ta. Xú nha đầu, vốn định đoạt lại đồ vật liền thôi, nhưng trước mắt là không tha cho ngươi được, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!
- Sư huynh, khuôn mặt vóc người của nữ tử này đều thượng giai, chết có chút đáng tiếc a!
Nói chuyện là nam tử hơn hai mươi tuổi, mang theo nụ cười dâm đãng. Nhưng một nam tử trung niên khác vẻ mặt âm trầm, mở miệng nói:
- Nữ tử này hẳn là đệ tử của Huyền Thiên Môn, chúng ta cẩn thận hành sự, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.
- Hừ! Ở trong Huyền Thiên Tiên Cảnh này, ngươi còn có thể sinh ra những tâm tư kia, thực là không biết sống chết!
Nam tử bị thương nhìn nam tử trẻ tuổi trách cứ một câu, sau đó căm hận nói:
- Đại sư huynh yên tâm, xung quanh không có người khác, giết xú nha đầu này, không người biết là chúng ta gây ra!
Ba người đã vây nữ tử lại, không chút cố kỵ lớn tiếng thương nghị, hiển nhiên coi đối phương là người chết.
Trầm Tiên Hương kia rõ ràng là mình tìm được, lại bị ba người thấy, mạnh mẽ đòi lấy không được liền muốn đánh. Mình một người thế đơn lực bạc, nàng không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường, nhân cơ hội trốn bán sống bán chết.
Tuy may mắn tổn thương một người của đối phương, nhưng trong lúc vội vàng, cũng bị phi kiếm của nam tử kia thương tổn bả vai. Bị thương thế tác động làm khí tức bất ổn, trong lòng biết chạy không thoát, chỉ có liều mạng. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ba nam tu sĩ, đối mặt một nữ tử không đường có thể trốn, lại có thể nói ra lời vô sỉ như vậy.
Đáng tiếc thất lạc với sư phụ, còn có gia cừu chưa báo, hôm nay lại phải gặp nạn. Thời điểm phẫn hận, nữ tử trẻ tuổi nghiến răng, mày liễu dựng thẳng, nũng nịu trách mắng: