Cuối khe núi là một mảnh đen thui, có âm phong vô tận kéo tới, hàn ý um tùm. Trước người cách đó không xa, phần lớn là Luyện Khí kỳ, người vừa rồi nói chuyện là Luyện Khí tầng chín. Mà càng về phía trước, tu vi của tu sĩ càng cao, bóng người cũng ít đi một chút. Nhiều tu sĩ như vậy chen chúc ở chỗ này, chịu đựng âm phong tập kích, chỉ vì chờ Hoàn Thiên Cảnh mở ra.
Lâm Nhất quay người, truyền âm nói:
- Là đợi hay lui, Xuất Vân Tử đạo hữu hãy nghĩ cho kỹ!
Hắn đi trở về vài bước, tìm một vùng vắng khoanh chân ngồi.
Sẹo lồi trên mặt Xuất Vân Tử run run, không cam lòng hừ một tiếng, ngồi xuống cách Lâm Nhất xa một hai trượng. Chỉ chốc lát, âm khí áp sát, hắn có chút khó chịu, vội móc ra một hạt đan dược nhét vào trong miệng, sau đó lại lặng lẽ lấy ra một cây Định Hồn Thảo vò nát thoa ở trên người.
Thần sắc của Lâm Nhất bất biến, hai tay kết ấn, tĩnh tọa điều tức. Thần thức của hắn không dám nhìn xa, nhưng động tĩnh của Xuất Vân Tử lại xem rất rõ ràng.
Âm thầm lắc đầu, Lâm Nhất giương mắt nhìn lên. Lúc này phảng phất như trước lúc bình minh tới, sắc trời như mực, chỉ có hàn khí kéo tới, có âm thanh gào khóc thảm thiết, khiến người hồi hộp khó thở.
Linh lực vận chuyển, Huyền Thiên Thuẫn giấu ở dưới áo bảo vệ toàn thân, Lâm Nhất nín hơi, ngưng thần, không động tâm vì ngoại vật. Chỉ chốc lát sau, lại nghe được có tiếng hàm răng run rẩy truyền đến. Biết là Xuất Vân Tử gắng gượng chịu đựng, hắn không tiện khuyên bảo, chỉ có thể ra vẻ không biết.
Âm hàn khí từ chung quanh vọt tới, khiến lòng người lãnh lẽo, làm cho Xuất Vân Tử tâm hồn bất định co lại thành đoàn thịt. Muốn quay đầu lùi lại, sớm rời khỏi nơi âm hàn này, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng chống đỡ. Cho dù có Định Hồn Thảo hộ thể, hồn phách tạm thời không lo, nhưng hơi lạnh thấu xương vọt tới, cái lạnh giá kia làm người không ngừng run rẩy.
Sắp rồi! Lại qua mấy canh giờ là ngày mười lăm tháng tư. Đến lúc đó, Hoàn Thiên Cảnh mở cửa, vô số thiên tài địa bảo và kỳ duyên, cúi người có thể nhặt. Xuất Vân Tử hắn có thể dựa vào cái này một bước lên trời.
Khi khó có thể chịu được, Xuất Vân Tử sẽ tự mình an ủi, từng chút từng chút trôi qua.
Chẳng biết lúc nào, ở cuối Ly Hồn Giản, đột nhiên truyền đến một trận đất rung núi chuyển. Các tu sĩ đều ngưng thần nhìn tới.
Cuối khe núi đen như mực, xuất hiện một quang môn to lớn, có hào quang chói mắt đột nhiên tiết ra, giống như mặt trời mới mọc lơ lửng ở chân trời. Hào quang chói mắt kia vừa xuất hiện, khiến người không khỏi nhắm hai mắt, lại không thể chờ đợi được nữa lần thứ hai nghển cổ quan sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mẹ kiếp... Cuối cùng trời cũng sáng!
Hàm răng của Xuất Vân Tử run lên, trong giọng nói có chút ít may mắn. Lâm Nhất không hề bị lay động, mà nương tia sáng cúi đầu nhìn. Trên người đã bao phủ một tầng sương lạnh, hắn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng thở ra.
Đoàn người bắt đầu rục rịch, các tu sĩ dồn dập đứng dậy, chầm chậm di chuyển bước chân, bước về phía ánh sáng cuối khe núi.
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Nhất theo đoàn người đi về phía trước. Càng tiến về phía trước, cảm thấy ánh sáng cuối khe núi càng mạnh mẽ. Thỉnh thoảng có bóng người ở trên quang môn lóe lên một cái rồi biến mất, khiến bước chân của mọi người bất giác nhanh hơn.
Lại tiến về phía trước năm dặm, đặt mình vào một nơi giống như ban ngày. Mơ hồ nhìn thấy nhiều bóng người quen thuộc, trong đó có người Chính Dương Tông lúc trước không gặp, cùng với mấy cừu nhân kia. Tự nhiên, làm người khác chú ý nhất vẫn là nữ tử bạch y trắng hơn tuyết. Khi những bóng người kia biến mất trong hào quang, tu sĩ bên người Lâm Nhất bỗng nhiên tăng nhanh bước tiến, có người đã thi triển thân pháp, giành trước rời đi.
- Lâm huynh đệ, nhanh chân một chút! Nếu không bảo vật trong Hoàn Thiên Cảnh đã sạch sẽ!
Xuất Vân Tử từ phía sau lao lên, quay đầu lại hô một tiếng, liền linh hoạt chạy về phía trước.
Nhìn thân ảnh mập mạp kia biến mất ở phía trước, dưới chân Lâm Nhất vẫn còn không nhanh không chậm. Đường hầm đi về phía Hoàn Thiên Cảnh mở ra tới một ngày, cần nóng lòng như vậy sao!
Đi đến gần, một vách đá cao to chặn ở cuối khe núi. Quang môn chói lóa mắt kia là một cửa động rộng mấy trượng, có ánh sáng toả ra, làm cho người không mở mắt ra được.
Lâm Nhất quay người lại, thấy phía sau chỉ còn vài tu sĩ thần sắc khác nhau, vội vã chạy về phía cửa động. Dưới chân hắn thoáng chậm, tiếp tục di chuyển về phía trước.
Cúi đầu đi không bao xa, cả người đắm chìm trong ánh sáng mãnh liệt, có thể cảm thấy có lực hút mạnh mẽ từ trong cửa động truyền ra. Lâm Nhất lần thứ hai bước tới, chợt thấy thân thể nhẹ đi, liền bay về phía trước.
Ánh sáng lưu chuyển, cảnh vật trước mắt biến đổi, Lâm Nhất âm thầm lưu ý cảm thấy hai chân chạm đất, thân hình vội bắn về phía trước, nhưng không quên lưu ý bốn phía. Chờ hạ xuống lần nữa, thần sắc hắn biến đổi, dưới chân điểm mạnh, thân hình nhảy lên cao.
Khách lạt... một đạo điện quang bắn tới, oanh một tiếng, đánh vào chỗ Lâm Nhất vừa mới đứng, đá vụn tung toé, thanh thế kinh người.