- Vạn sư đệ, trước mắt nếu ngươi đuổi theo vẫn còn kịp!
Ngữ khí của Mộc Thiên Viễn rất ung dung, Niên Tứ có chút không cam lòng nói:
- Người này nói trốn liền trốn, làm người không kịp phòng bị!
Bị Mộc Thiên Viễn không mặn không nhạt trách móc một câu, Vạn Tử Bình không tiện trở mặt, chỉ có thể nhìn Niên Tứ hừ một tiếng, phẫn nộ nói:
- Cho dù ta một mình đuổi theo Lâm Nhất, chỉ sợ cũng không lưu được hắn. Cao thủ chân chính chưa hiện thân, làm sao bây giờ?
Thấy Lâm Nhất đột nhiên rời đi, xa xa Khương Thảo Nhi không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Từ Tu kinh hô:
- Là tiền bối Trúc Cơ kỳ...
Nàng vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai đạo kiếm hồng đột nhiên bắn tới, thân hình chưa hiện, một người trong đó đã lên tiếng quát:
- Lâm Nhất ở đâu?
Tiếng chưa dứt, từ không trung nhảy xuống hai người. Người tới là Trịnh Nguyên, một người khác là lão giả hơn năm mươi tuổi, chính là tộc thúc Niên Tù của Niên Tứ. Lão giả này từng ở trên lôi đài răn dạy qua Lâm Nhất, đã là Trúc Cơ hậu kỳ. Không biết vì sao, hai người này lại tụ cùng một chỗ.
Trịnh Nguyên rơi xuống đất, liền lớn tiếng quát hỏi, thần thái cực kỳ kiêu ngạo. Thần sắc của Vạn Tử Bình có chút lúng túng, cùng Niên Tứ tiến lên bái kiến. Mộc Thiên Viễn theo sau hai người chào hỏi, hắn chỉ thi lễ với lão giả kia, còn đối mặt Trịnh Nguyên thì thần sắc có chút không tình nguyện.
- Ta xa xa nhìn thấy Lâm Nhất, liền phát Truyền Âm Phù cho Trịnh sư thúc, không ngờ người này rất gian xảo, hơi thấy không đúng liền chạy mất!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Tử Bình oán hận nói.
Trịnh Nguyên mới là dựa vào to lớn nhất để Vạn Tử Bình báo thù, khi hắn biết Trịnh gia và Lâm Nhất thù hận rất sâu, thì không khỏi vui mừng quá đỗi, liền tìm tới cửa cầu liên thủ.
Lần kia ở ngoài Hoàn Linh Cốc, trơ mắt nhìn Lâm Nhất chạy thoát, Trịnh Nguyên liền biết cừu gia này rất khó đối phó. Lúc ở Đan Dương phong, Niên Tứ bị thua chịu nhục, tộc thúc Niên Tù ra tay ngăn trở. Có thể thấy được hai thúc cháu này cũng rất bất mãn.
Huyền Thiên Tiên Cảnh là một địa phương giết người rất tốt, chỉ cần có người chặn đường lui của Lâm Nhất, Trịnh Nguyên cho rằng đại thù có thể báo! Niên Tù cũng niệm tình mọi người đều đến từ gia tộc, hơn nữa sư phụ đối phương lại là Các chủ Vệ Tòng của Thiên Xu các, ở dưới hậu tạ, hắn liền đáp ứng ra tay.
Kể từ đó, vì Lâm Nhất tồn tại, mấy người này liền tụ cùng một chỗ. Vạn gia và Mộc gia như thể chân tay, Mộc Thiên Viễn ở một bên có thể thông cảm được. Còn bản thân Mộc Thiên Viễn có tâm tư gì, thì không ai biết được.
- Hừ! Ở trong tiên cảnh này, hắn không chỗ có thể trốn! Niên sư huynh, ngươi ta đuổi theo đi.
...
Lâm Nhất đúng là không chỗ có thể đi, chỉ có thể thi triển Ngự Phong thuật đến cực hạn, liều mạng bay nhanh về phía trước. Khi từ trong lời nói của Mộc Thiên Viễn nghe ra huyền cơ, hắn quyết định thật nhanh, quay đầu bỏ chạy.
Mộc Thiên Viễn chưa bao giờ nhìn thẳng qua mình, Lâm Nhất cũng mang theo cẩn thận với đối phương. Nhưng vừa rồi người kia nói, không chỉ mở ra nghi hoặc trong lòng hắn, cũng làm cho hắn nghe ra ý ở ngoài lời.
Có thể đây chỉ là một loại phỏng đoán, nhưng việc quan hệ tới sinh tử, cho dù là phỏng đoán cũng không thể chần chờ. Ý nghĩ của Mộc Thiên Viễn như thế nào, Lâm Nhất không rảnh suy nghĩ nhiều. Nếu tâm có quyết đoán, vậy thì mau chóng chạy trốn quan trọng hơn.
Trách không được những người kia vào Dục Thiên Cảnh còn có thể tụ lại. Có Truyền Âm Phù, chỉ cần cách nhau không xa, tìm được đồng môn không phải việc khó. Mà mình đối với những thứ này không biết gì cả, nếu không phải Mộc Thiên Viễn hữu ý vô ý nhắc nhở, Lâm Nhất hắn vẫn chưa hay biết gì!
Tốc độ của Lâm Nhất cực nhanh, chưa đến một khắc đã chạy đi mấy chục dặm. Hắn vẫn không dám dừng, ngược lại trong lòng càng lo lắng, vội vàng thôi thúc pháp quyết, trên người chớp động một tầng hào quang màu vàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau nhiều lần, sắc mặt Lâm Nhất trở nên khó xem, thi triển Thổ Độn Thuật lại ẩn không được. Trong Dục Thiên Cảnh không thể độn thổ! Mà cảm giác nguy hiểm ở phía sau càng lúc càng gần, hắn vô kế khả thi, bỗng nhiên dừng thân hình, tiện tay tung Tứ Tượng Kỳ, bắt thủ quyết, thân hình biến mất tại chỗ.
Mấy tức sau, hai đạo kiếm hồng bay tới đỉnh đầu, cách mặt đất mấy chục trượng, chân đạp phi kiếm chính là Trịnh Nguyên và Niên Tù. Thấy cảnh này, Lâm Nhất ở trong trận pháp nhăn mày.
- Vừa rồi vẫn nhìn thấy thân ảnh hắn, vì sao đảo mắt liền không thấy? Niên sư huynh, đây là vì sao?
Vạn Tử Bình từ trên cao nhìn xuống, giẫm phi kiếm sưu tầm bốn phía, không quên lên tiếng hỏi.
Niên Tù dừng ở giữa không trung, tay vuốt râu, không có biểu cảm gì nói:
- Không ngoài hai biện pháp, một là độn thuật, hai là trận pháp.
- Đúng vậy! Tiểu tử kia biết Thổ Độn Thuật!
Trịnh Nguyên chợt nói.
- Cũng không phải! Trong đất của Dục Thiên Cảnh hàm kim, lại có cấm chế của tiên cảnh bảo vệ, vì vậy Thổ Độn Thuật ở chỗ này vô dụng.
Kiến thức của Niên Tù rất rộng rãi.
- Ý tứ của sư huynh, là tiểu tử này vẫn chưa đi xa, mà ẩn thân ở trong trận pháp? Ha ha!
Trịnh Nguyên kinh hỉ, một tu sĩ Luyện Khí kỳ, cho dù có trận pháp ẩn thân, cũng há có thể tránh thoát hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ liên thủ công kích.