- Đạt Mông trưởng lão thực là pháp nhãn như đuốc, trong hồ lô này có trận pháp, nhìn như giản dị, nhưng thủ pháp lại cực kỳ thành thạo!
Nói xong hắn ngẩng đầu lên hỏi:
- Tiểu tử, hồ lô này là vị cao nhân nào ban tặng?
- Là một trưởng giả hiền hoà, vãn bối cũng không biết tục danh của vị tiền bối kia!
Thần thái của Lâm Nhất kính cẩn, ngữ khí không chút chậm trễ.
Tu sĩ trung niên nhẹ nhàng tung Tử Kim Hồ Lô trong tay, nụ cười như trước. Hắn trên dưới đánh giá Lâm Nhất một chút, có chút ẩn ý nói:
- Ngươi cái tiểu tử này, ha ha! Nếu như muốn mạng nhỏ lâu dài, thì phải dương phụng âm vi mới được!
Trong lòng giật mình, Lâm Nhất cúi đầu đáp:
- Vãn bối không dám!
Xem ra tâm tình của tu sĩ trung niên này không tệ, nên không để ý thần sắc của Lâm Nhất lắm. Hắn tiện tay ném Tử Kim Hồ Lô về, trong giọng nói đột nhiên mang theo vài phần âm trầm, cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Muốn sống lâu dài, trước hết phải nghĩ làm sao bảo vệ mạng nhỏ của mình!
- Thiếu tông chủ, chúng ta đi dạo chung quanh cũng trì hoãn không ít thời gian, thời gian xấp xỉ rồi!
Lão giả tóc bạc da mồi kia vuốt râu, tiếng nói trầm thấp nhắc nhở. Nhìn năm tu sĩ Luyện Khí kỳ không dám ngẩng đầu kia, trong mắt tu sĩ trung niên thoáng hiện ra nụ cười âm tà, khẽ gật đầu một cái. Hắn và hai lão giả từ trong miệng phun ra phi kiếm, sau đó ba đạo kiếm hồng bay lên trời cao.
Lâm Nhất nắm Tử Kim Hồ Lô trong tay, âm thầm thở dài một hơi, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng lên.
- Đây là Kim Đan tổ sư!
Từ Tu sợ hãi không thôi, nhìn trời than thở không ngớt. Thang Tại, Quản Bình cũng là dáng dấp sống sót sau tai nạn. Ngược lại là Khương Thảo Nhi thần sắc thong dong hơn rất nhiều, nàng mang theo thần sắc hoài cảm nói:
- Không ngờ Kim Đan tiền bối lại ôn hòa hữu lễ như thế!
Từ Tu nhìn về phía Lâm Nhất, lộ ra cười khổ, Lâm Nhất nhếch miệng, không tỏ rõ ý kiến. Có lẽ đây là nam nữ khác biệt! Nữ tử đối nhân xử thế, chú trọng chính là cái nhìn đầu tiên, cho dù thân là tu sĩ cũng như thế. Mà mấy vị sư huynh của nàng, mới vừa rồi là sợ không nhẹ.
Đám người tu sĩ trung niên kia, mang đến cho Lâm Nhất cảm giác nguy hiểm rất mạnh! Cái kia là nguy cơ sống còn! Huống chi nếu người này là tu sĩ Kim Đan kỳ, sao sẽ để ý một đệ tử Luyện Khí kỳ! Hắn lại ở khi nào quan tâm qua mình? Mà loại quan tâm này, tuyệt đối không phải thiện ý!
Đối với nguy cơ đến gần, con người luôn có bản năng. Lâm Nhất vừa thấy đối phương mặc áo bào đen, liền âm thầm cẩn thận. Cùng đối phương nói chuyện, hắn nhìn thấy không phải nụ cười ôn hòa như Khương Thảo Nhi, hắn chỉ cảm thấy một loại sát khí sắp muốn thôn phệ mình. Đó là một loại sát ý như có như không, khó có thể dự đoán.
Ba tu sĩ Kim Đan kỳ áo đen cũng không xa lạ gì, Lâm Nhất đã suy đoán ra lai lịch của đối phương. Lời nói của tu sĩ trung niên kia cực kỳ tùy ý, nhưng hàm nghĩa không rõ, căn bản không để năm tu sĩ Luyện Khí kỳ vào trong mắt. Sinh tử đều ở trong ý niệm của đối phương, lúc này cảm thấy sau lưng còn lạnh lẽo, hắn may mắn tránh thoát một kiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người kia cường đại, làm người khó sinh ra tâm chống cự. Mà nội tâm Lâm Nhất lại đang giãy dụa. Mỗi lần đối mặt nguy cơ sống còn, hắn luôn có cảm giác kích động. Không phải quay đầu bỏ chạy, đó là lấy chết tương bính.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khi gặp loại sinh tử bị người khống chế kia, Lâm Nhất đều khó có thể tự tin, cũng khó có thể tỉnh táo lại. Vào thời khắc ấy, hết thảy đều bị dứt bỏ, hắn thật giống như muốn nóng lòng tìm về chưởng khống thuộc về mình, hắn phải vì thế mà liều mạng, hắn phải vì thế mà điên cuồng, hắn phải vì thế mà chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Quay đầu ngẫm lại, mấy lần ở trước mặt kiếp nạn, mỗi khi sinh tử không do mình, hắn đều vọng động như vậy. Sau đó khi tự xét lại, Lâm Nhất biết rõ đó là tai hại, nhưng khi nước đã đến chân, lại vẫn y như cũ. Thôi! Mọi việc do tâm, hắn chỉ là Lâm Nhất.
- Lâm huynh, ba vị sư huynh, chúng ta đi lên xem một chút được không?
Mỗi một phế tích trong Dục Thiên Cảnh, đều đáng giá tìm kiếm một phen. Vì thế Khương Thảo Nhi không quên lên tiếng mời.
Từ Tu gật đầu đáp ứng, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy gì, nghển cổ nhìn tới, lên tiếng nói:
- Ồ, những người kia hẳn là chạy tới nơi này?
Chỉ thấy xa xa có ba bóng người càng lúc càng gần, đám người Từ Tu thấy thế cũng không để ý, chỉ có Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ.
Trong Dục Thiên Cảnh, thi triển Ngự Phong thuật cực kỳ thần tốc. Chỉ đảo mắt, ba người kia đã tới phụ cận. Từ Tu còn muốn tiến lên chào hỏi, ai nghĩ người kia đã cười ha hả:
- Lâm Nhất, thực sự là oan gia ngõ hẹp!