Lâm Nhất đang không biết làm gì, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng vuốt tóc bên thái dương, xoay người nhìn về phía cung điện tàn tạ, nhẹ giọng hỏi. Hắn thuận miệng đáp:
- Đây không phải là Tẩy Tâm Điện sao?
- Tự nhiên là Tẩy Tâm Điện, chỉ là Đại Hạ hơn ngàn tu sĩ, vì sao chỉ có hai người chúng ta đến nơi này?
Lan Kỳ Nhi dường như lầm bầm lầu bầu nhìn lại. Thấy Lâm Nhất hết nhìn đông tới nhìn tây, nàng không khỏi mỉm cười nói:
- Nghe ta nói chuyện không?
Nhất thời không rõ đối phương ám chỉ, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.
Thấy đối phương như trước không chịu nhìn thẳng vào mình, ánh mắt vẫn ngó bốn phía, trong lòng Lan Kỳ Nhi do dự, cuối cùng lên tiếng nói:
- Đừng đoán mò! Ta muốn hỏi ngươi chính là, trong Huyền Thiên Tháp, ngươi có đi tới đỉnh tháp hay không? Ngươi lại gặp được cái gì?
Nghe vậy, như nghĩ tới điều gì, Lâm Nhất nhướng mày, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Lan Kỳ Nhi. Trên khuôn mặt không chút tì vết kia, mắt như thu thủy, đang mang theo thần sắc chờ đợi lẳng lặng nhìn mình. Hắn thốn thức nói:
- Trải qua thất tình khổ, một bước phàm trần!
Lan Kỳ Nhi lại nhìn kỹ Lâm Nhất, khó có thể tin nói:
- Ngươi mới bao lớn, sao có thể hiểu được thất tình khổ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm hơi không cam lòng, Lâm Nhất bĩu môi hừ một tiếng. Lan Kỳ Nhi làm như không thấy, mà ngưỡng vọng cung điện tàn tạ, bừng tỉnh than thở:
- Thì ra là như vậy, chắc là trải qua Huyền Thiên Tháp, tâm tính lịch lãm, mới có thể truyền tống đến Tẩy Tâm Điện!
Nói tới chỗ này, nàng lại lắc đầu:
- Chẳng lẽ hơn ngàn tu sĩ, chỉ có hai người chúng ta đi hết thềm đá kia?
Lúc này Lâm Nhất lại ngây thơ đần độn, cũng rõ ràng ý tứ của Lan Kỳ Nhi. Nhưng từng có kinh nghiệm ở trong Huyền Thiên Tháp, tâm tính của hắn đã hơn lúc trước rất nhiều.
Lâm Nhất mang theo thần sắc thận trọng, lần nữa quan sát Lan Kỳ Nhi, chỉ thấy đối phương cũng dùng thần sắc đồng dạng nhìn sang. Hắn nhún vai, có chút vô tội nói:
- Trùng hợp mà thôi!
- Cái gì là cơ duyên? Nó không thể rời bỏ kỳ ngộ và trùng hợp!
Thấy Lâm Nhất nhìn trái nhìn phải, Lan Kỳ Nhi hít một hơi hỏi:
- Ta gặp được cái gì, ngươi không muốn biết sao?
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn những tảng đá màu tím kia, không biết đang cân nhắc cái gì. Nghe Lan Kỳ Nhi hỏi, hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta... Ta muốn biết làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng vậy! Nhân tính, bất quá là thất tình lục dục khốn đốn! Lâm Nhất, ta ngược lại coi thường ngươi! Có việc đi trước một bước, sau này còn gặp lại!
Nghe âm thanh ở phía sau, Lâm Nhất xoay người, chỉ thấy Lan Kỳ Nhi đã bay lên, theo một đạo kiếm hồng phá không rời đi.
Nhìn thân ảnh uyển chuyển kia đi xa, Lâm Nhất thở dài, trầm tư không nói gì. Mình ở trên thềm đá của Huyền Thiên Tháp, gặp phải tâm tính dằn vặt, nói vậy Lan Kỳ Nhi cũng như thế. Qua lại gì đó, tất cả đã thành quá khứ. Hai mươi năm rất ngắn ngủi, nhưng cô độc và tịch mịch kia, lại dài dằng dặc như thế.
Trong hành trình một người, vui cười và nước mắt không người chia sẻ, cần gì đề cập với hắn.
Lan Kỳ Nhi gặp phải cái gì, không cần nói cũng biết. Mỗi người đều có một đoạn chuyện cũ đau thương! Mỗi người, cũng đều có một đoạn ký ức đáng giá dư vị!
Lâm Nhất lắc đầu, tán đi tâm tư hỗn loạn, lần thứ hai tỉ mỉ đánh giá các tảng đá. Những tảng đá xây dựng cung điện kia, nhất định là gặp gỡ ở địa phương nào. Hắn lật tay một cái, một tảng đá màu tím xuất hiện ở trong tay.
Nhặt lên một tảng đá ở trên đất, so sánh một phen, Lâm Nhất âm thầm gật đầu. Hắn từ trong Túi Càn Khôn lấy ra tảng đá, đến từ Thủy thành dưới Thất Tinh đảo, cùng những tảng đá trước mắt giống nhau như đúc. Nếu nói nơi này là tiên cảnh, chẳng phải có thể kết luận, thành trì dưới nước kia cũng là tiên nhân xây dựng!
Nhìn tảng đá khắp núi, Lâm Nhất thu vào vẫn là tảng đá lúc trước. Từ cảnh tượng trước mắt, không khó nhìn ra lúc trước Tẩy Tâm Điện rộng rãi, khí thế to lớn. Nơi này đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Tiên nhân lại đi phương nào?
Một bụng nghi vấn không thể nào hiểu được, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là lấy ra thẻ ngọc của Đông Phương Thánh, ghi nhớ bản đồ địa hình, lúc này thân hình mới nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi vào trên cột đá cao hơn mười trượng.
Không tốn sức chút nào a! Ở trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, không chỉ linh khí nồng nặc, đặt mình trong đó, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bước chân nhẹ giương là hơn mười trượng, nếu như toàn lực, có thể một bước lên trời hay không!
Dò xét xung quanh Tẩy Tâm Điện một chút, trừ ngói vỡ tường đổ thì không có thứ gì. Ngẫm lại cũng phải, nếu nơi đây có đồ tốt, Lan Kỳ Nhi cũng sẽ không vội vã rời đi. Bất quá mới vào tiên cảnh, tránh không được tâm lý rộn ràng nha.
Nhìn ra xa, Lâm Nhất xác định vị trí của mình, thân hình hơi động, mau chóng chạy xuống dưới sườn núi.