Vô Thường

Chương 939: Nhân sinh trên đời thường không như ý




- Đại thiếu a, ngài không trở lại, lão hủ lo lắng muốn chết.
Tư Đồ cũng buông lỏng một hơi, hắn lo lắng cho Đường Phong không giả, dù sao Đường Phong cũng đồng ý giúp hắn cải tạo thân thể.
- Ồ, tại sao tiểu gia hỏa lại biến thành như vậy?
Hỏa Phượng nhìn thấy bộ dáng của Hắc Phượng, không khỏi cả kinh.
- Chẳng lẽ lại bạo tẩu?
- Không phải.
Đường Phong lắc đầu.
- Phía dưới có một đám Địa Tâm Băng Diễm, tiểu chút chít thôn phệ Địa Tâm Băng Diễm, liền biến thành như vậy, không phải bạo tẩu.
- Địa Tâm Băng Diễm!
Hỏa Phượng cũng bị động dung, đầu lưỡi đỏ thẫm liếm liếm môi.
- Đúng là đồ tốt, nếu không phải thân thể của bổn phu nhân không khỏe, thì Địa Tâm Băng Diễm này bổn phu nhân cũng có một phần, bỏ đi bỏ đi, cho tiểu gia hỏa này cắn nuốt cũng không tính là lãng phí.
- Phu nhân cũng có thể nuốt tà hỏa sao?
Đường Phong ngạc nhiên nói.
- Có cái gì không thể?
Hỏa Phượng sẳng giọng.
- Phàm là linh thú, đều có thể thôn phệ lực lượng bổn nguyên có năng lượng tương đồng với mình để gia tăng thực lực, bổn phu nhân là Hỏa Phượng, Địa Tâm Băng Diễm là Hỏa, đương nhiên ta cũng có thể cắn nuốt.
- Xem bộ dáng phu nhân thè lưỡi liếm môi nhìn rất đẹp a.
Đường Phong chế nhạo một tiếng.
- Xú tiểu tử muốn chết, dám đùa giỡn bổn phu nhân!
Sắc mặt Hỏa Phượng đỏ lên, liếc Đường Phong.
- Đại thiếu, hình như có người đến.
Tư Đồ nghiêng tai lắng nghe một lát, vội vàng nhắc nhở.
Đường Phong nhướng mày, thả thần thức ra, đúng là phát giác được hơn mười cổ khí tức cương khí chấn động cường đại đang nhanh chóng tiếp cận nơi này, đưa mắt nhìn một vòng, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Địa Tâm Băng Diễm biến mất, uy lực hàn khí cấu thành sát trận giảm nhiều, cho nên mấy người Huyết Vân Lưu chạy tới.
Sơn Hà Đồ không thể để cho bọn họ phát hiện, bảo bối bực này rất dễ làm cho người ta ngấp nghé, Đường Phong vội vàng thu hồi Sơn Hà Đồ. Vốn muốn thu Hắc Phượng vào trong Sơn Hà Đồ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thôi. Hiện tại Hắc Phượng có thực lực Thất giai linh thú, mình thu nó vào, sẽ hao phí không ít cương khí, kế tiếp khẳng định sẽ có đại chiến, không nên lãng phí cương khí, huống chi lưu Hắc Phượng bên cạnh mình, cũng có thể ra được uy hiếp và trợ giúp nhất định.
Vừa đem Sơn Hà Đồ cất kỹ không bao lâu, bọn người Huyết Vân Lưu liền xuất hiện, hơn mười đệ tử Huyết Vụ Thành vọt tới bên cạnh cửu tinh hàn đàm, không đợi Huyết Vân Lưu phân phó, liền phân tán ra, bao vây Đường Phong vào bên trong.
Hơn mười cặp mắt tò mò đánh giá Hắc Phượng đứng sau lưng Đường Phong, vẻ mặt ngạc nhiên và khiếp sợ.
Huyết Vân Lưu chắp tay xuất hiện trước mặt Đường Phong, nhìn thấy đúng là người xông trận mấy ngày trước đó, hiện tại người trẻ tuổi này lại phá vỡ sát trận, lông mày nhíu lại, lại nhìn thấy Hắc Phượng đứng sau lưng Đường Phong, sau đó cả kinh bật thốt lên:
- Thượng cổ linh thú?
Thượng cổ linh thú, đây là tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, không có người nào nhìn thấy, tuy Thiên Thánh Cung có một con Hỏa Phượng với tư cách là hộ cung thánh thú, nếu không phải lần trước Đường Phong đại náo một lần, thì ngay cả mấy vị hộ pháp Thiên Thánh Cung cũng không biết thân phận của Hỏa Phượng, chớ đừng nói đến người Huyết Vụ Thành.
Muốn gặp được thượng cổ linh thú một lần phải có cơ duyên lớn lao, chớ đừng nói giống như Đường Phong mang theo một con thượng cổ linh thú bên người, hình như là thu phục chiếm được.
- Phó thành chủ hảo nhãn lực.
Đường Phong cười một tiếng, hắn dám đem Hắc Phượng giữ bên người, cũng không sợ truyền ra bên ngoài. Đã hóa giải ân oán với Thiên Thánh Cung, đạt thành hiệp nghị hòa giải, hiện tại chính là lúc hướng người của Huyết Vụ Thành bày ra thực lực của mình, làm cho bọn họ biết mình không phải là quả hồng mềm ai cũng có thể bóp.
Nghe được Đường Phong thừa nhận, sắc mặt Huyết Vân Lưu âm trầm bất định, không phải hắn kiêng kỵ, mà là phẫn hận.
Thời điểm Đường Phong tiến vào đây chỉ có một mình, Huyết Vân Lưu nhìn thấy rõ ràng, nhưng bây giờ, đã có thêm một thượng cổ linh thú thành viên của Phượng chi nhất tộc, hơn nữa nhìn bộ dáng con thượng cổ linh thú này, hiển nhiên còn chưa phát triển đầy đủ, cũng đã bị hắn cho thu phục chiếm được.
Nếu không phải tiểu tử này nhanh chân đến trước, thì con thượng cổ linh thú này chính là của mình! Huyết Vân Lưu nghĩ tới điểm này, trong lòng liền đau xót, mình mang theo nhiều cao thủ dùng toàn bộ sức lực, xông trận hai năm, nhưng cuối cùng lại thành toàn cho người khác. Tổn thất như vậy, không có người nào có thể chịu đựng được.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyết Vân Lưu nhìn Đường Phong tràn ngập sát cơ.
Trước sau chỉ qua mấy ngày, dù hắn có thể thu phục con thượng cổ linh thú này, chỉ sợ quan hệ cả hai không sâu, nếu có thể giết hắn, vậy thì mình chắc vẫn còn cơ hội thu phục chiếm được con Phượng Hoàng màu lam nhạt này.
Khi suy nghĩ này lóe lên, tâm tư của Huyết Vân Lưu đã rung động, có chút kích động, phương pháp này tuyệt đối có thể thực hiện được, có thể thu phục một con thượng cổ linh thú, công lao trong đó còn lớn hơn cả chiếm được hàn đàm này.
- Vẫn chưa thỉnh giáo, công tử xưng hô như thế nào?
Tuy lời nói của Huyết Vân Lưu khách khí, đang hỏi Đường Phong, nhưng ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Hắc Phượng sau lưng Đường Phong, ánh mắt đầy si mê và tham lam.
Đường Phong cười một tiếng:
- Thiên Tú Đường Phong!
- Nam đệ tử duy nhất của Thiên Tú tông ?
Huyết Vân Lưu kinh ngạc nhìn Đường Phong, Thiên Tú tông hắn đã từng nghe qua, môn phái này toàn là nữ tử, dù hai năm trước đã đi qua nơi này, nhưng Huyết Vân Lưu vẫn biết rõ bên trong Thiên Tú có một nam nhân.
Nguyên lai là nam đệ tử duy nhất trong Thiên Tú tông mà ngoại giới vẫn đồn đại!
Nhưng chỉ là một người thế tục, xuất thân trong một tiểu môn phái, tại sao hắn lại có thể tu luyện đến Linh giai chứ? Huyết Vân Lưu vốn tưởng rằng Đường Phong xuất thân Thiên Thánh Cung, là một đệ tử được Thiên Thánh Cung bí mật bồi dưỡng, cho nên mới còn trẻ như vậy đạt tới Linh giai, trong thiên hạ chỉ có Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cung mới có thể bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc như vậy, nhưng không ngờ rằng lại không đúng như vậy.
Dù thế nào đi nữa, sau khi biết rõ thân phận của Đường Phong, tia đề phòng cuối cùng của Huyết Vân Lưu đã biến mất, nếu Đường Phong thật sự là đệ tử Thiên Thánh Cung, hắn còn kiêng kỵ một chút, phải trù tính kỹ lưỡng, miễn cho vì chuyện ngày hôm nay mà hai thế lực lớn phát sinh xung đột, dù hai thế lực lớn đã tranh đấu với nhau trong ngàn năm qua không phân thắng bại, nhưng dù là ai, cũng không muốn chiến tranh xảy ra.
Nhưng Đường Phong chỉ là đệ tử của một tiểu môn phái trong thế tục, không phải là đệ tử của tông môn danh tiếng, nếu không phải vì Thiên Tú quá mức đặc thù, toàn bộ do nữ tử cấu thành, chỉ sợ Huyết Vân Lưu còn chưa từng nghe qua cái tên Thiên Tú bao giờ, tông môn trên thế gian này quá nhiều, có bao nhiêu môn phái lọt được vào pháp nhãn của phó thành chủ Huyết Vụ Thành cơ chứ?
Loại tông môn như thế, đoạt liền đoạt, giết liền giết, chúng có thể làm gì chứ? Nếu vận khí tốt, tu luyện chỉ đạt tới Linh giai hạ phẩm, một ngón tay của mình cũng có thể giết hắn. Nghĩ tới đây, lại nhìn Hắc Phượng sau lưng Đường Phong, Huyết Vân Lưu nói rất thản nhiên:
- Đường công tử có thể đi, chỉ còn lưu lại con Phượng Hoàng sau lưng của ngươi là được!
Đường Phong nghe xong liền nhíu mày, khẽ cười nói:
- Lời này của phó thành chủ, bản thiếu gia nghe mà vẫn không hiểu.
Huyết Vân Lưu nhìn không được cười lên, nói:
- Nếu Đường công tử là người thông minh, thì vừa nghe đã biết ý của ta là gì, nhân sinh trên đời thường không như ý, bo bo giữ mình là lẽ phải, nếu không sẽ chết oan uổng làm con quỷ hồ đồ.
Đường Phong nói:
- Chẳng lẽ phó thành chủ muốn ỷ thế hiếp người, lấy nhiều khi ít, muốn cướp tọa kỵ sủng vật của bổn thiếu gia?
Huyết Vân Lưu cười lạnh không nói, một đệ tử Huyết Vụ Thành bên cạnh hắn nói:
- Phó thành chủ có thân phận như thế, sao lại chấp nhặt với một kẻ như ngươi, cướp đoạt đồ vật của ngươi lúc nào? Nơi đây vốn là nơi an thân của một vị tiền bối Huyết Vụ Thành chúng ta sau khi chết, đồ vật mà hắn lưu lại đương nhiên phải quy cho người của Huyết Vụ Thành chúng ta, sao có thể để một người ti tiện như ngươi nhúng chàm chứ?
Đường Phong không nhịn được, nhíu mày, thì ra là những người này cho rằng mình ở chỗ này chiếm được Hắc Phượng, trách không được lại nói năng hùng hổ như vậy.
Về phần cái gì tiến bối cao nhân sau khi chết an thân ở đây, hoàn toàn là nói năng bừa bãi, những lời này chỉ có Âu Dương Vũ mới có tư cách để nói, bởi vì Kiếm Thần Âu Dương Tử chết ở chỗ này, có quan hệ gì tới Huyết Vụ Thành chứ?
- Thức thời thì cút nhanh lên! Nếu không thì ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Hàn quang trong mắt người nói hiện ra, cười lạnh liên tục.
Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lần đối thoại đầu tiên với Huyết Vân Lưu, còn tưởng rằng hắn đang giấu tài, là người có lòng dạ sâu hung ác, nhưng không nghĩ tới trước lợi ích tuyệt đối, hắn lại trở mặt nhanh như vậy. Nếu đã không thể sống chung tốt đẹp với người của Huyết Vụ Thành, Đường Phong cũng không muốn phí thời gian lãng phí miệng lưỡi, cầm Độc Ảnh kiếm trên tay xoay tròn một vòng, nói:
- Nếu phó thành chủ và các vị huynh đệ có ý cướp đoạt, cứ tiến tới đây là được, nếu thật sự bị các ngươi cướp đi, chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người, không trách được ai! Sinh tử do mệnh, đao kiếm không có mắt, các vị huynh đệ cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
- Càn rỡ! Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, cho rằng có thể tu luyện đến Linh giai hạ phẩm là có thể coi rẻ người của Huyết Vụ Thành chúng ta sao?
- Muốn chết!
- Phó thành chủ, nếu hắn đã có ý như vậy, các huynh đệ chúng ta cũng không cần phải khách khí với hắn làm gì!
Đám đệ tử Huyết Vụ Thành bị Đường Phong khiêu khích, đám người này làm việc chẳng cần phân biệt thiện ác, làm việc không hề cố kỵ, nếu đã muốn thì phải làm được, hung quang trong mắt lộ ra, ước gì có thể lập tức xông lên dùng loạn đao phân thây Đường Phong.
Huyết Vân Lưu ngạo nghễ liếc Đường Phong, khinh miệt nói:
- Bản phó thành chủ ta niệm tình ngươi tu luyện trong thế tục không dễ, vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại không phân biệt được tốt xấu, muốn tự tìm đường chết! Nếu đã như thế, cho hắn thống khoái đi! Cẩn thận một chút, chớ làm bị thương đầu súc sinh kia!
Vốn ngay từ đầu Huyết Vân Lưu cũng không có ý định thả cho Đường Phong còn sống rời khỏi đây, sở dĩ cho hắn đi, là vì không muốn gây chiến trước mặt Hắc Phượng, Hắc Phượng đã bị Đường Phong thu phục chiếm được, một khi đánh nhau, thì đầu thượng cổ linh thú này nhất định sẽ ra tay giúp đỡ Đường Phong. Linh giai cao thủ chiến đấu, ra tay không phân nặng nhẹ, vạn nhất làm Hắc Phượng bị thương thì được không bù nổi mất.
Huyết Vân Lưu muốn tách Đường Phong và Hắc Phượng ra, sau đó chờ cho Đường Phong đi được một đoạn, giết người diệt khẩu, dù sao sự tồn tại của thượng cổ linh thú, càng ít người biết rõ càng tốt.
Nhưng Đường Phong quá cường ngạnh, dù phải đối mặt với hơn mười cao thủ cũng không thỏa hiệp, Huyết Vân Lưu cũng không có biện pháp, chỉ có thể cường ngạnh cướp đoạt, chỉ cần cẩn thận một chút là được, không làm Hắc Phượng tổn thương là xong việc.
Nhận được mệnh lệnh của Huyết Vân Lưu, lập tức có hai ba tên cao thủ Huyết Vụ Thành bổ nhào về phía Đường Phong, cương khí của Linh giai cao thủ đột nhiên bạo phát ra xung quanh, dẫn động thiên địa linh khí, sát ý và chiêu thức phát ra, ép thân thể Đường Phong trầm xuống.
Đường Phong không sử dụng âm hồn cường đại nhất, mà chỉ vận dụng một âm hồn Linh giai hạ phẩm mà thôi.
Lực lượng Hỏa hệ cương tâm rót vào trong Độc Ảnh kiếm, đối mặt với công kích của cao thủ Huyết Vụ Thành, Đường Phong chỉ huy động trường kiếm, bổ về phía trước một nhát.
Một cú bổ xuống này, cả thân thể của Đường Phong giống như không còn tồn tại.
Mấy tên cao thủ Huyết Vụ Thành cảm thấy đạo công kích này có chứa kiếm ý dày đặc xuyên thấu nội tâm, địch nhân trước mặt giống như một thanh lợi kiếm, bộc lộ tài năng, mà trên chuôi kiếm này lại có ánh lửa lượn lờ, ngọn lửa này giống như có thể xuyên thấu hồn phách của người ta, làm cho người ta sinh ra ảo giác là mình không thể ngăn cản nổi.
Như không nhìn thấy địch nhân, như không tìm được bất kỳ sơ hở nào, liền bổ xuống một nhát rất đơn giản, nhưng cũng làm cho bọn họ luống cuống tay chân. Bọn họ muốn phản kháng, không biết nên phá giải đạo công kích này như thế nào, dưới sự vội vàng, đành phải vận hộ thân cương khí toàn thân lên mức đỉnh phong, ngăn một kiếm này lại.
Ánh lửa lao tới, trong ngọn lửa này chất chứa hai đạo ám kình, một loại có cảm giác tràn ngập tà ác, loại khác là bừng bừng sinh cơ...
Không, còn có một loại khác nữa, nhưng loại ám kình thứ ba này rất nhỏ bé, nhưng lạnh vô cùng, không có đặc thù của lửa, ngược lại có giống như một ngọn núi băng ngàn năm không tan. Ba loại ám kình giao thoa lẫn nhau, tương dung lẫn nhau, phát huy ra uy lực không người nào có thể tưởng tượng được.
Một tiếng hét thảm truyền ra, mấy tên đệ tử Huyết Vụ Thành có ý đồ vây công Đường Phong, tên đệ tử đứng mũi chịu sào lập tức bay ra sau hơn mười trượng, té ngồi trên mặt đất, sau đó không ngừng lăn lộn giãy dụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.