Vô Thường

Chương 292: Bị đánh một trận (thượng_ha)




Càng ép buộc bản thân mình quên đi, hết lần này tới lần khác lại càng thêm nhớ nhung. Nàng tổn hao vô số tâm tư, mới có thể tự ép buộc mình vài ngày nay không đi gặp nam tử kia. Nàng sợ! Sợ chính mình sau khi gặp hắn sẽ kìm lòng không được, cho nên cũng chỉ có thể nhờ độc nhãn quái nhân chiếu cố cho hắn một chút. Phi Tiểu Nhã vốn là có ý tứ để cho độc nhãn quái nhân đừng khiến Đường Phong gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là lời này sao có thể nói ra từ trong miệng một vị nữ tử, chỉ có thể lập lờ nước đôi nói những lời kia với độc nhãn quái nhân
- Đến đây, ngồi xuống nói chuyện!
Phi Tiểu Nhã vô cùng khách khí, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với độc nhãn quái nhân. Độc nhãn quái nhân cảm thấy vô cùng giật mình, hắn chưa từng thấy qua lần nào bảo chủ đại nhân lại hòa nhã, dễ gần đến như vậy. Nữ nhân này bình thường đều vô cùng bá đạo, độc đoán cơ mà. Cho dù có biểu hiện ra một điểm nữ tính cũng sẽ tỏ ra cao cao tại thượng cùng mình nói chuyện, sao hôm nay lại khách khí đến như vậy.
A, chắc là do cách làm của mình ngày hôm nay, khiến nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, độc nhãn quái nhân không chút hoang mang nói:
- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ là người thô hào, không dám làm ô uế cái ghế của bảo chủ
- Cho ngươi ngồi thì cứ ngồi, còn lảm nhảm cái gì?
Phi Tiểu Nhã sắc mặt trầm xuống, ra lệnh.
Độc nhãn quái nhân vội vàng nói:
- Đúng, đúng, thuộc hạ tuân mệnh!
Vừa nói, vừa ngồi xuống chỉ là độc nhãn quái nhân cố giữ bàn tọa cách xa cái mặt ghế của bảo chủ đại nhân nhất có thể, cung kính nói:
- Hôm nay, những đệ tử kia biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?
Phi Tiểu Nhã liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi
Độc nhãn quái nhân cười thầm một tiếng, ngài muốn hỏi tên Đường Môn kia thì cứ việc nói thẳng, còn liên lụy đến những người khác làm gì? Trong tâm tuy rằng nghĩ vậy, đương nhiên là hắn không dám nói thẳng ra, nói thẳng ra để bị ăn đánh à, chỉ có thể gật đầu nói:
- Cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều có tiến bộ vượt bực, thuộc hạ đoán chừng một chỉ mất một ít ngày nữa thôi, sẽ có không ít đệ tử có thể hoành thành nhiệm vụ ba trăm dặm buổi sáng kia, mấy ngày hôm nay chết mất một vài người, bất quá cũng chỉ có thể xem như là bài trừ nốt cặn bã trong tinh hoa, chết rồi cũng không có gì đáng tiếc.
- Ừm, có ai có biểu hiện xuất xắc không?
Phi Tiểu Nhã lại tiếp tục giả bộ hỏi thăm
- Có! Có!
Độc nhãn quái nhân gật đầu liên tục
- Cái tên Không Dư Hận đến từ Đại Tuyết Cung kia biểu hiện rất không tồi, tuy rằng hôm nay bị Địa giai cao thủ của bảo nội đánh đến ngất xỉu hai lần, nhưng chỉ cần dội một gáo nước lạnh liền tỉnh lại, sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu, tiềm lực cực lớn, không hổ là đệ tử tinh nhuệ mà Đại Tuyết Cung đưa tới!
- Hừ!
Phi Tiểu Nhã khẽ hừ một tiếng, phảng phất là rất không vui khi nghe được ba chữ Đại Tuyết Cung.
Độc nhãn quái nhân đương nhiên là biết tùy mặt gửi lời, biết rằng không thể thái quá, trêu trọc bảo chủ đại nhân cũng phải có chừng mực, nếu mình còn không đề cập đến sự tình của Đường Môn, đoán chừng bà cô này muốn nổi ghóa lên rồi, nghĩ đến đây, độc nhãn quái nhân khẽ cười một tiếng, vội vàng nói:
- Còn có cả Đường Môn nữa, biểu hiện của người này cũng tương đối tốt, ngày đầu tiên hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ ba trăm dặm, hôm nay còn lợi hại hơn nữa.
- Như thế nào? Sao lại lợi hại hơn?
Quả nhiên, vừa nhắc tới Đường Môn, Phi Tiểu Nhã lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng hào hứng, sau khi nói ra chợt cảm thấy ngữ khí của mình không đúng, lập tức sầm mặt, giả bộ nghiêm túc nói:
- Nói xem, vì sao mà mỗi ngày ta đều nghe thấy ngươi khen hắn hết lời vậy, tên đệ tử Huyền giai này lợi hại như vậy sao?
- Quả thực lợi hại!
Độc nhãn quái nhân cũng phải bội phục nói:
-Tên tiểu tử này ngày đầu đã có thể hoàn thành xong ba trăm dặm, sau đó thuộc hạ cảm thấy hắn vẫn chưa dùng toàn lực. Sự thực chứng minh ánh mắt thuộc hạ quả nhiên không sai, hắn hôm nay trong vòng một canh giờ đã có thể chạy trọn vẹn sáu vòng tương đương với ba trăm sáu mươi dặm đường. Một tên tiểu tử Huyền giai, không ngờ lại có thể làm được chuyện này, đây chính là chuyện từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua bên trong Ô Long Bảo. Hơn nữa, hắn sau khi chạy xong, tuy rằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần khôi phục sau nửa canh giờ, không ngờ lại có thể mạnh mẽ tiếp tục đứng lên, so với trạng thái đỉnh phong không kém hơn một chút nào, năng lực khôi phục của tên đệ tử này quả thực là biến thái! Có thể nói, hắn so với Không Dư Hận còn muốn xuất chúng hơn nhiều!
Nghe được những chuyện này, Phi Tiểu Nhã cũng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ tên tiểu tặc này quả nhiên là nhân trung chi long, rõ ràng ngay cả Không Dư Hận cũng phải thua kém hắn một bực. Lúc trước Tạ Tuyết Thần từng tán dương Không Dư Hận cái gì mà thiên hạ vô song, hiện tại Đường Môn so với hắn cái gì cũng vượt trội hơn a. Đợi độc nhãn quái nhân nói xong, Phi Tiểu Nhã có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao hôm nay hắn lại chạy sáu vòng? Chẳng lẽ là cố gắng bức bách cực hạn của mình?
Độc nhãn quái nhân cười mỉm nói:
- Đó là bởi vì thuộc hạ bắt hắn mỗi buổi sáng chạy mười vòng! Ha ha, bảo chủ đại nhân người không thể tương tượng ra bộ mặt đặc sắc của hắn khi nghe được cái tin này sáng sớm ngày hôm nay đâu. Hắn chẳng khác gì bị người khác giẫm vào đuôi, lại không thể bạo phát ra chỉ có thể kìm nén nhẫn nhục trong lòng. Hắn chạy sáu vòng thì sao, cũng vẫn không hoành thành nhiệm vụ, đương nhiên là không có điểm tâm ăn rồi.
- Ai bảo ngươi.....
Phi Tiểu Nhã biến sắc, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng, một chưởng đập xuống mặt bàn, cái bàn lập tức vỡ nát vụn, chỉ là câu nói đến cửa miệng lập tức nuốt lại, thần tình hung ác cũng cấp tốc thu liễm, lập tức nở nụ cười thản nhiên nói:
- Ai nha, cái bàn này quá mục rồi
Độc nhãn quái nhân mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tim đập thình thịch, căn bản không dám ngước mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, hai chân run lẩy bẩy. Hắn không biết vì sao bảo chủ đột nhiên phát hỏa, hơn nữa nghe ngữ khí của nàng, khiến hắn có cảm giác đó là sự im lặng trước khi cuồng phong bạo vũ ập xuống. Phi Tiểu Nhã mỉm cười, nhìn độc nhãn quái nhân, ngữ khí ôn nhu, thần thái vũ mị nói:
- Nói tiếp, sao lại bắt hắn chạy mười vòng?
Độc nhãn quái nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Thuộc hạ chính là nghe theo chỉ thị của bảo chủ đại nhân ngày hôm qua, mới làm ra chuyện này.
- Chỉ thị ngày hôm qua của ta?
Phương Tiểu Nhã nghi ngờ nói.
- Ngài bảo thuộc hạ hảo hảo..."chiếu cố" hắn mà! Ta đây không phải là đang "chiếu cố" hắn sao?
Độc nhãn quái nhân đem hai chữ "chiếu cố" nhấn mạnh.
- Nha....
Phi Tiểu Nhã bừng tỉnh đại ngộ.
- Nguyên lai là ta ngày hôm qua cho ngươi đi hảo hảo...."chiếu cố" hắn a!
Nữ nhân này cũng dùng một loại ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai từ "chiếu cố".
Độc nhãn quái nhân vô cùng phiền muộn, thầm nghĩ, bà cô này đúng là đồ biến thái mà, nghe ngữ khí của nàng, dường như chính là cô ta muốn tra tấn người, nhưng bây giờ lại không hề thừa nhận, đem trách nhiệm đổ lên đầu mình. Nghĩ đến đây độc nhãn quái nhân rất thức thời nói:
- Vậy hẳn là do thuộc hạ ngày hôm qua nghe nhầm, tất cả chuyện này đều là chủ ý của một mình thuộc hạ.
-o0o-
Bảo chủ đại nhân cũng thực kỳ quái, bản thân mình y theo sự sai sử của nàng hảo hảo "chiếu cố" tên tiểu tử kia, nàng giờ phút này phải rất vui vẻ mới đúng chứu, sao lại không cao hứng một chút nào vậy? Chẳng lẽ mình "chiếu cố" vẫn chưa đủ? Hoặc là nói... bản thân mình đã lịnh ngộ sai ý của bảo chủ rồi?
- Còn gì nữa không? Ngoại trừ buổi sáng bắt hắn chạy thêm năm vòng, còn "chiếu cố" cho hắn gì nữa?
Phi Tiểu Nhã chậm rãi nằm xuống, tựa lưng vào thành ghế có chút lười nhác hỏi, một đôi mắt phượng không giận mà uy nhìn chằm chằm vào độc nhãn quái nhân, ánh mắt đầy hăm dọa. Độc nhãn quái nhân thò tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, không dám dấu diếm điều gì, đem chuyện tình ban ngày Đường Phong bị hắc y nhân đánh đến thất điên bát đảo, hiện tại mặt mũi vẫn còn bầm dập, không khác gì đầu heo, báo cáo một cách chi tiết.
Vừa báo cáo vừa cẩn thận quan sát sắc mặt bảo chủ đại nhân.
Khiến cho độc nhãn quái nhân an tâm chính là trên mặt bảo chủ đại nhân cũng không có chút biến hóa nào, nàng thủy chung lười biếng nằm nghiêng tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, trên miệng nở một nụ cười nhạt . Chờ cho đến tận khi hắn nói xong, nàng vẫn bào trì tư thế này. Độc nhãn quái nhân khẽ thở phào một hơi, xem ra chính mình có lẽ không có hiểu nhầm, bằng không bà cô này đã sớm lôi mình ra đấm đá một trận rồi, sao có thể nhịn đến bây giờ?
Cầu nàng ban thưởng cho mình một mỹ nhân để ôm ấp quả thực là quá xa vời rồi, độc nhãn quái nhân đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa, hắn hiện tại chỉ muốn sớm ly khai chỗ này. Không biết tình hình như thế nào, tuy rằng bảo chủ đại nhân cũng không có phát hỏa, cũng không có nói mình làm đúng hay là sai, nhưng độc nhãn quái nhân luôn có một dự cảm bất tường.
- Nói xong chưa?
Đợi độc nhãn quái nhân im lặng một hồi, Phi Tiểu Nhã nhàn nhạt mở miệng hỏi:
- Dạ, xong rồi!
Độc nhãn quái nhân thành thật nhẹ gật đầu, dò hỏi:
- Đường Môn bất quá chỉ là một tên Huyền giai, thuộc hạ hôm nay cũng chỉ dám để cho hắn làm những chuyện này, bảo chủ người xem đây là "nhẹ nhàng" hay là "nặng tay" rồi? Nếu là "nhẹ nhàng" ngày mai thuộc hạ sẽ tăng thêm cường độ, nếu đã là "nặng tay", thuộc hạ sẽ thay đổi lại.
Phi Tiểu Nhã ôn nhu cười cười, duỗi lưng một cái, sau đó chậm rãi đứng lên
Độc nhãn quái nhân lập tức trở nên khẩn trương, mắt nhìn nàng chằm chằm, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, khiến cho độc nhãn quái nhân không tưởng tượng được chính là, nữ nhân này chỉ một cái duỗi lưng thôi quả thực đã vô cùng phong tình vạn chủng, tư thế vô cùng động lòng người, cho dù độc nhãn quái nhân đã gặp nàng vài chục năm, trong lúc nhất thời cũng không thể dời ánh mắt đi. Sau đó, nàng khẽ cau mày nhìn trên mặt đất, rồi cúi người nhặt một mảnh gỗ từ cái bàn bị đập vỡ vụn lúc trước lên, đôi bàn tay khỏ bé khẽ cầm vào, suy nghĩ một lúc cảm thấy không quá tiện tay, liền ném qua một bên, một lần nữa nhặt một tấm gỗ lớn hơn một chút.
Nàng đến cùng đang định làm gì? Độc nhãn quái nhân âm tình bất định, rốt cuộc là nặng hay nhẹ ngài tốt hơn vẫn nói một lời a! Trầm mặc thư thế quả là khiến cho lòng người bất an a. Lặp đi lặp lặp ba lần, rồi bốn lần, cuối cùng là năm lần, tấm ván gỗ trên tay Phi Tiểu Nhã càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, chỉ là nàng y nguyên vẫn không hài lòng, quay đầu tìm quanh bốn phía, đôi mắt dễ thương không khỏi sáng ngời, đi đến bên cạnh ghế tựa mình vừa nãy ngồi, nhấc tay vịn của cái ghế lên, mỉm cười hài lòng:
- Cái này không tệ, lớn nhỏ phù hợp, sức nặng cũng vừa phải
Độc nhãn quái nhân rốt cục nhịn không được, yếu ớt mở miệng hỏi:
- Bảo chủ đại nhân ngài đang làm cái gì vậy?
Phi Tiểu Nhã một tay nhấc cái ghế tựa, nhẹ nhàng nâng lên, đem cái ghế này vác lên bờ vai gầy yếu của chính mình, đi đến trước mặt độc nhãn quái nhân, uy phong lẫm liệt, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nhìn hắn, một đôi mắt sáng như nước hồ thu, một hàng lông mi cao vút không ngừng chớp động, ôn nhu nói:
- Ngươi nói ta muốn làm cái gì?
- Ngài... cái này... sẽ không phải là muốn đánh thuộc hạ chứ?
Độc nhãn quái nhân mếu máo nhìn Phi Tiểu Nhã hỏi.
- Nguyên lại ngươi cũng biết à?
Phi Tiểu Nhã cười đáp, chưa kịp nói hết câu đã trở mặt, lập tức đem cái ghế tựa vác trên vai phang xuống người độc nhãn quái nhân. Vừa nện vừa quát:
- Ta nói ngươi hảo hảo chiếu cố hắn, là muốn ngươi chiếu cố hắn như vậy sao? Không ngờ lại còn hỏi ta nặng hay nhẽ nữa, ngươi cảm thấy ta đang đánh ngươi là nặng hay nhẹ?
Đối mặt với cái ghế tựa mà bảo chủ đại nhân nện xuống, độc nhãn quái nhân sao dám phản kháng, chỉ còn cách ôm đầu, ngồi xổm xuống, lưu lại cái lưng gù phía sau tùy ý để cho nàng nện xuống. Phi Tiểu Nhã không hổ là một vị Thiên giai cao thủ, khống chế lực đạo đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, cái ghế tựa trên tay mỗi lần nện xuống, tuy có tiếng răng rắc truyền ra, nhưng không hề bị gãy.
-Nói là nặng hay nhẹ?
Phi Tiểu Nhã tiếp tục la mắng:
- Đã là kẻ già đầu rồi, ngay cả ý tứ của người ta ngươi cũng nghe không rõ, bao năm qua ngươi sống quá vô dụng rồi!
Độc nhãn quái nhân phiền muộn không thôi, cái ghế dựa kia mỗi một lần nện xuống lưng hắn, đều truyền ra cương khí thâm hậu của bảo chủ, tuy rằng không đánh mình thành nội thương, nhưng mỗi một nhát đều đau đến trợn mắt nhe răng, nàng còn chuyên tìm địa phương da dày thịt béo xuống tay, căn bản sẽ không chân chính đả thương mình một chút nào.
Rơi vào đường cùng độc nhãn quái nhân thảm thiết nói:
- Bảo chủ đại nhân, ngài cũng biết ta lớn tuổi rồi, sao còn ngược đãi ta như vậy, chuyện này nếu đồn ra bên ngoài ta làm gì còn chút mặt mũi nào nữa. Ta đã theo ngài vài chục năm rồi, ngài sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?
Phi Tiểu Nhã quát nói:
- Nếu không phải nể tình ngươi đã theo ta vài chục năm, nếu không vì ngươi là nguyên lão của Ô Long Bảo, ta đã sớm giết chết ngươi rồi, còn để ngươi đứng đó mà om sòm.
Độc nhãn quái nhân mắt nước mắt lưng tròng:
- Có câu nữ nhi lớn rồi trong mắt chỉ có người ngoài, không ngờ thực sự là như thế!
Phi Tiểu Nhã bị nói trúng tim đen, đỏ mặt lên, khẽ gắt:
- Chớ có nói bậy!
- Được, được, ta không nói.
Độc nhãn quái nhân liền vội xin tha.
- Người đánh ta nhiều ngươi thế, đã hả giận rồi a? Tốt xấu gì ngài cũng cho ta một cái chỉ thị minh bạch, rốt cuộc là ngài muốn ta làm như thế nào a?
Nghe được câu này, Phi Tiểu Nhã dừng lại, chậm rãi đem cái ghế tựa đặt lại trong phòng, hơi nhíu mắt trầm tư. Một lát sau, Phi Tiểu Nhã trừng mắt nhìn độc nhãn quái nhân nói:
- Còn chưa đứng dậy, ngồi chổm hỗm trên mặt đất làm gì? Để người khác chứng kiến còn bảo ta không kính già yêu trẻ?
- Ngài đúng là cái gì cũng nói ra được.
Độc nhãn quái nhân chậm rãi đứng thẳng dậy, đau đến nhe răng trợn mắt một hồi, vừa nãy lúc đánh ta sao ngài không nói ra mấy chữ "kính già yêu trẻ" này?
- Bảo chủ đại nhân, ngài tốt nhất là cho ta một cái chỉ thị rõ ràng, nếu không ta làm sai tiếp, sẽ không thể chịu nổi ngài ngược đãi như vậy thêm một lần nữa đâu.
Độc nhãn quái nhân vừa xoa xoa lưng mình nói.
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.