Vô Tận Kiếm Trang

Chương 93: Cự mộc tù lung kiếm trận




Kiếm quang vừa động, hóa thành vô số tinh thần hướng về phía Diệp Bạch bay đến, mà Diệp Bạch tưởng rằng đối phương nếm đau khổ, biết khó mà lui, ai dè đối phương lại phá giải quái âm của Nhiếp Hồn Thụ Diệp và mùi thơm của Hương Khí Tà Lan, hơn nữa lại không biết thối lui, ngược lại còn ra tay với mình. Nhất thời hắn giận dữ, vung tay lên, lòng bàn tay xuất hiện hơn mười đóa hồng sắc kiếm hoa, dựa vào sương mù trôi ra ngoài, tan vào bốn phía, lạnh lùng hừ một tiếng, thân ảnh Diệp Bạch quỷ dị biến mất tại chỗ.

- Ngươi đã không biết tốt xấu thì để ta giáo huấn ngươi! Diệp Bạch thầm nghĩ.

Vừa lúc để ta xem thử thực lực so với hạch tâm đệ tử chênh lệch cỡ nào.

Diệp Bạch thầm nghĩ vậy.

Hơn mười đóa hồng sắc kiếm hoa ẩn trong sương mù, mắt thường cũng không thể thấy, cũng không biết đó là thứ gì, chỉ như đóa hoa bình thường.

- Tinh thần cực hạn!

Vô hạn tinh thần trong tay lam y thiếu nữ cuối cùng hội tụ một chỗ, hình thành một cổ tinh lưu phóng thẳng về phía Diệp Bạch, luồng tinh lưu kịch liệt xoay tròn, phảng phất như có tính mạng, bên trong thỉnh thoảng lóe ra từng đạo quang mang giống như lưu tinh.

Nhưng Diệp Bạch không sợ chút nào, lạnh lùng cười, trong lòng bàn tay lần nữa hiện lên một đóa kiếm hoa, hắn khoát tay, kiếm hoa liền nhẹ nhàng bay về phía lam y thiếu nữ đối diện, đánh vào trung tâm tinh thần hà lưu, nhất thời tiếng nổ mạnh vang lên, hai bên đụng vào nhau. Kiếm hoa bất quá chỉ là mồi lửa, còn tinh thần hà lưu mới là thuốc nổ, lam y thiếu nữ cảm thấy kiếm trong tay kịch liệt run lên, thiếu chút nữa không nắm được. Nhưng đúng lúc này, Diệp Bạch lại ngẩng đầu, ném hai đóa kiếm hoa, một trái một phải bay về phía lam y thiếu nữ.

Đã thấy được uy lực lợi hại của keiems hoa, lam y thiếu nữ đột nhiên cả kinh, thân hình quỷ dị xoay hai vòng, biến mất tại chỗ, hai đóa kiếm hoa mất mục tiêu, nhất thời va vào nhau, "Ầm" một tiếng, đồng thời nổ tung.

Lúc này, lam y thiếu nữ rốt cục lần nữa khống chế kiếm trong tay, nàng hít sâu một hơi, chân trái nghiêng về phía trước nửa bước, tạo thành thế thất tinh, chân phải hơi lui một tấc, tạo thành thế tam hoa.

Sau đó nàng cầm kiếm vọt lên, cả người phảng phất như lốc xoáy, cuối cùng hình thành một đạo phong toàn.

- Tinh Chi Vô Hạn!

Một cổ áp lực cường đại đến đáng sợ đánh về phía Diệp Bạch, ngay cả khi Diệp Bạch đã trở thành huyền sĩ, nhìn thấy một màn này vẫn không khỏi kinh hãi, cổ trùng kích lực này chỉ sợ không thua kém uy lực của thấp giai huyền sĩ, lam y thiếu nữ này rốt cục là ai, xem bộ dáng của nàng thì vẫn chưa đột phá huyền sĩ, nhưng như thế nào lại nắm giữ kiếm quyết đáng sợ như thế?

Nếu như kiếm quyết này do một huyền sĩ thi triển ra thì sẽ thế nào?

Diệp Bạch đã không thể tưởng tượng, đây không phải là trụ cột kiếm quyết mà chính là thuộc tính kiếm quyết, nhưng người chưa đạt tới cảnh giới Huyền sĩ thì sao lại có thể tu luyện được thuộc tính kiếm quyết?

May mắn kiếm quyết này không phải do Huyền sĩ thi triển, Diệp Bạch vừa khiếp sợ vừa cảm thấy may mắn, tay không dừng lại, linh động múa may, hơn mười đóa hồng sắc kiếm hoa trên không trung nhất thời tụ tập vào tay, cuối cùng hóa thành một đóa kiếm hoa vô cùng lớn, trong màu đỏ là một chút màu lam, đây đúng là chiêu Hợp Tự Quyết trong Thập Phương Huyễn Quyết, bất quá khó khăn không ít, Diệp Bạch bất quá cũng vừa mới luyện thành, mạo hiểm thử một lần, ai ngờ thành công.

Lập tức cự đại kiếm hoa kịch liệt xoay tròn, phát ra tiếng "Ô ô ô ô" như tiếng kim loại cắt vào không khí, cánh hoa lộ ra vẻ sắc bén như đao kiếm.

Diệp Bạch búng tay, cự đại kiếm hoa liền phóng về phía lam y thiếu nữ phía đối diện, xoay tròn giống như một bánh xe.

Cùng lúc đó lòng bàn tay Diệp Bạch bắt đầu lộ ra một sợi dây mây màu đỏ sậm, dây mây run lên tạo thành hình lưỡi câu. "Xoát" một tiếng, Diệp Bạch vung tay, dây mây màu đỏ sậm liền lặng lẽ phóng về phía chân thiếu nữ, phảng phất như linh xà.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, ánh mắt Diệp Bạch chợt trở nên âm trầm, phất tay, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vô số đống phân xanh hình tròn, dần phủ kín cả thạch động, đúng là chiêu Phật Chưởng Thu trứ danh, Diệp Bạch vì an toàn nên tạo ra nhiều như vậy, chờ lam y thiếu nữ giẫm lên.

Nhưng mà hắn vẫn không phát hiện ánh mắt lam y thiếu nữ phía đối diện lộ ra vẻ khinh thường, bàn tay cầm kiếm của nàng không hiểu vì sao lại tỏa ra tầng tầng lam sắc quang mang, mà kiếm trong tay thì càng thêm sáng ngời.

Một kiếm, một kiếm hoa hóa thành vô số điểm hồng trong không trung, cuối cùng tiêu tán.

Lại một kiếm, hồng sắc dây mây trực tiếp bị chấn nát, Diệp Bạch ngửa mặt lên trời bay ngược ra.

Kiếm thứ ba, lam y thiếu nữ phất tay xuống dưới đất, nhất thời toàn bộ Phật Chưởng Thu phảng phất như bông tuyết gặp nước sôi, bị đánh cho thất linh bát lạc, hoàn toàn không còn hình dáng, cũng không còn chút tác dụng.

Do đó lam y thiếu nữ cầm kiếm trong tay không bị trở ngại, vẫn như trước lao đi.

- Đây rốt cục là kiếm quyết gì?

Diệp Bạch chấn kinh, thẳng đến lúc này, hắn rốt cục nhìn ra thực lực của lam y thiếu nữ, căn bản không hề dưới hắn. Còn bộ kiếm quyết này thì hắn chưa từng thấy qua, cũng chưa nghe nói qua Diệp gia có bộ kiếm quyết tinh diệu như thế.

Nàng rốt cục là ai? Mọi người vì sao không dám nói lên tên của nàng? Tại sao nàng có thể hóa giải Nhiếp Hồn Thụ Diệp và Hương Khí Tà Lan của mình? Tại sao nàng có thể lấy thân huyền giả, tu luyện ra thuộc tính kiếm quyết?

Vô số câu hỏi nhất thời dâng lên trong đầu Diệp Bạch, xem ra mình vẫn chưa học tốt Thập Phương Huyễn Quyết, mới vừa rồi chỉ dùng một chút, kết quả liền đại bại.

Đối diện, lam y thiếu nữ đắc ý nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Diệp Bạch, nàng xem ra Diệp Bạch chỉ có chút tài mọn đó. Nếu ta đã phá hết tuyệt kỹ của ngươi thì xem ngươi còn cách nào ngăn cản một kiếm này của ta.

Kiếm phong như cắt, tấp thẳng vào mặt Diệp Bạch.

Mắt thấy một kiếm này sắp xuyên tim, lam y thiếu nữ đang đắc ý. Nhưng đột nhiên Diệp Bạch cười quỷ dị, lập tức phía sau bỗng nhiên bay ra một đạo kiếm khí, hình thành một đạo kiếm khí hình đôi cánh, chỉ vỗ một cái đã đem toàn bộ kiếm của lam y thiếu nữ chặn lại, kiếm khí tung hoành, cùng lúc chạm với kiếm của lam y thiếu nữ, phát ra hỏa quang đầy trời.

Lam y thiếu nữ kinh ngạc thu kiếm lại, thanh kiếm này là một thanh dị bảo, cho dù lấy thân phận của nàng thì cũng rất vất vả mới có được, hiện tại phối hợp với cực hạn tinh thần kiếm quyết mà vẫn không thể công phá được đạo kiếm khí kỳ dị kia.

Đây là huyền kỹ gì?

Mà lúc này, Diệp Bạch cũng không để nàng suy nghĩ nhiều, thân hình lui lại, sử dụng kiếm bộ để tránh công kích tiếp theo của nàng, sau đó vung tay lên, vô số thanh kiếm bỗng nhiên bay ra, hóa thành bốn khối cự hình thanh một, trực tiếp vọt tới lam y thiếu nữ.

Lam y thiếu nữ không chút chần chờ, đâm một kiếm ra, tưởng rằng đây cũng là mấy cái ảo thuật nhỏ, chỉ một kiếm là phá được, nhưng chuyện tình xảy ra lại khiến nàng bất ngờ. Khối cự mộc cứng như sắt, đâm vào chỉ phát ra một tiếng "Keng" do kim loại chạm nhau, bốn thanh sắc cự mộc quỷ dị chuyển động giữa không trung, bao vây thiếu nữ vào trong trung tâm. Trong nháy mắt khi lam y thiếu nữ sững sờ, trước mắt đột nhiên tối sầm, bốn thanh sắc cự mộc "Phanh" một tiếng, đột nhiên nện xuống, đất đá tung bay, cả thạch động dường như cũng run rẩy, bao vây lam y thiếu nữ vào giữa.

Trong thạch động đột nhiên hiện lên một tòa lồng giam lớn bằng gỗ, thoát ra không được, đập bể cũng không xong. Diệp Bạch nhấc tay, liền đem thiếu nữ vây vào trong, đột nhiên tai hắn hơi động, vài tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, Diệp Bạch chần chờ một chút, tay phất lên, lồng giam lần nữa hóa thành hơn mười thanh kiếm bay trở về tay áo hắn, thân hình vừa chuyển, thân ảnh Diệp Bạch đã quỷ dị biến mất. Ngay sau khi hắn rời đi không lâu, sương mù do hắn tạo ra vì không còn huyền khí của hắn duy trì, liền chậm rãi tan đi, huyệt động lần nữa khôi phục vẻ bình thường. Truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ có một mình lam y thiếu nữ ngơ ngác nhìn kiếm trong tay, phảng phất như tượng gỗ.

Một thanh niên khuôn mặt có chút lạnh lùng, từ một nơi nào đó đi ra, thấy lam y thiếu nữ nhưng ánh mắt vẫn như cũ lạnh nhạt, tuy vậy sâu trong mắt lại có một chút ôn nhu, chỉ tiếc người ngoài không thể nhìn thấy. Hắn che dấu tâm tình, trước sau vẫn lãnh đạm, nói:

- Sư phụ tìm muội!

Bạch y thanh niên âm lãnh này nửa tay áo trống trơn, hóa ra là một người cụt tay, nhưng không vì thế mà thấy hắn mất tự nhiên, ánh mắt, phong độ đều là tuyệt thế, cả người giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, gặp hắn thì chỉ có thể nghĩ đến hai chữ lạnh lẽo!

Trên người hắn là một cổ sát ý, tu vi hơi thấp cảm ứng được chỉ sợ lập tức sẽ ngã xuống đất tê liệt, loại sát ý này không phải do thực lực cao thấp hình thành, mà là sau khi giết chóc ngàn vạn người mới có được, người có thể tạo ra sát ý kinh người như thế, rốt cục bàn tay đã dính bao nhiêu máu tươi, lại trải qua bao nhiêu kinh nghiệm?

Lam y thiếu nữ thấy người nọ, chỉ mờ mịt nói:

- Oh, Diệp Thiếu, huynh tới rồi, sư phụ tìm muội, muội phải đi đây!

Nàng mờ mịt tiêu sái bước đi, trường kiếm vẫn nắm trong tay, chỉ là trong đầu vẫn chỉ có mỗi hình ảnh của một khắc cuối cùng kia, hơn mười kiếm ảnh đột nhiên hóa thành cự mộc bao vây nàng. Một màn như thế khiến nàng sợ hãi, trong đầu lần đầu tiên sinh ra sự sợ hãi. Một màn đó vĩnh viễn nàng không thể quên.

Nàng biết, nếu như không phải Diệp Thiếu xuất hiện, chỉ sợ giờ phút này nàng đã chết, nhưng là... Người kia rốt cục là ai? Hắn vừa rồi sử dụng kiếm quyết gì, tại sao ta chưa từng nghe nói qua trên đời này còn có loại kiếm quyết như thế?

Nàng hiển nhiên không biết đó là kiếm trận. Cự Mộc Tù Lung Kiếm Trận là một trong ba kiếm trận mà hiện tại Diệp Bạch có thể sử dụng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.