Vô Tận Kiếm Trang

Chương 489: Tử Hà Nguyên quang thảo




Tâm thần của Diệp Bạch chuyển động, một cái tên xẹt lên trong đầu của hắn.

- Tứ giai trung cấp linh thảo, Phồn Hà Nguyên Quang thảo.

Phát hiện ra cái này Diệp Bạch dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, sau khi xem xét một chút sau khi chắc rằng không có âm thú nào thủ hộ Diệp Bạch dừng tiểu phi hành kiếm trận lại.

Sau đó hắn hướng về phía trước chuẩn bị thu Tử Sắc Kim thảo này vào trong túi.

Xem ra Tử Hà Nguyên quang thảo này nhất định là linh dược trăm năm, vô cùng quý hiếm, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Tuy nhiên đúng lúc Diệp Bạch cúi người xuống hái Tử Sắc Kim thảo này thì một trung niên áo đen bỗng nhiên xuất hiện.

Nhìn tuổi của hắn không lớn hơn bốn mươi nhưng đã là huyền sư đỉnh cấp.

Khi hắn nhìn thấy Tử Sắc Kim thảo xong thì đôi mắt liền sáng ngời, lúc bàn tay của Diệp Bạch chạm vào, hắn định bay qua lấy nhưng đã không kịp.

Thấy Diệp Bạch chỉ là một đệ tử huyền sĩ người áo đen cười lạnh lùng, bàn tay khẽ vẫy, ba cái độc tiêu phóng ra về phía Diệp Bạch.

Chỉ cần có một độc tiêu đâm trúng thì chắc chắn là chết chứ không thể sống, huống chi đối phương lại còn là một huyền sư đỉnh cấp ba cái thoi độc này chắc chắn là kình độc cực đại.

Trước tình huống này Diệp Bạch chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, một đạo lục quang hóa thành ba đường lục sắc tạo thành một cái hình tam giác như là cái thuẫn hiện ra trước mặt Diệp Bạch.

Phốc một tiếng vang lên.

Một cái thuẫn màu lục sau khi bị ngăn cản đã bị xuyên thủng trực tiếp, trung niên áo đen kia ầm một tiếng xuyên cái đinh qua bả vai Diệp Bạch, làm cho Diệp Bạch loạng choạng.

Biết là có người đánh lén, sắc mặt của Diệp Bạch biến đổi nhưng bàn tay của hắn vẫn cử động cầm lấy Tử Hà Nguyên Quang Thảo trong tay.

Sau lưng hắn ba cái thuẫn hình tam giác từ từ tiêu tán không còn thấy gì nữa, Diệp Bạch xoay người nhìn về phía người đánh lén.

- Rõ ràng không chết.

Ở bên kia hắc y trung niên liền lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên y không ngờ một huyền sĩ đỉnh cấp có thể ngăn cản được Tam Toa cốt của y, hơn nữa còn không bị gì, ngay cả một vết thương nhẹ.

Cho dù là một huyền sư trung cấp gặp phải một đòn tấn công này mà không kịp đề phòng thì cũng phải chết không nghi ngờ.

Y hứng thú nhìn Diệp Bạch, đối với việc Diệp Bạch có thể chống một đòn tấn công của mình y vô cùng tò mò, chỉ là y cũng không cho rằng một huyền sĩ như hắn có thể đào thoát được cho nên cũng không gấp gáp.

Ánh mắt của y nhìn chằm chằm về phía cây Tử Kim thảo ở trong tay Diệp Bạch, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng.

Phải biết rằng một cây Tứ giai trung cấp linh thảo dù là loại gì cũng là một bảo vật có giá trị liên thành, ngay cả một huyền sư đỉnh cấp như hắn cũng không ngoại lệ.

Người áo đen kia lạnh lùng nhìn Diệp Bạch.

- Nếu như mình không lấy được Tam mãng tuyết giới thì chỉ sợ mình chết rồi.

Trong lòng Diệp Bạch thầm nghĩ, hắn tưởng rằng mình từ trước tới giờ đã đủ cẩn thận, không ngờ lần này lại bị một huyền sư đỉnh cấp đánh lén.

Diệp Bạch oán hận nhìn trung niên hắc y kia, rồi lại nhìn ký hiệu ở trước ngực của y, trong lòng khẽ rùng mình.

Đây không phải là tiêu chí của người ở trong Lam Nguyệt công quốc chẳng lẽ tông môn ngoại vực đã nhúng tay vào?

Nếu đây là sự thật thì quả là một tin dữ.

- Nơi này không nên ở lâu, mối thù này sau này tất báo.

Diệp Bạch oán hận nhìn người áo đen sau đó không do dự nữa mà rung tay lên, hai viên cầu màu đen bắn ra sau đó thân hình của hắn chuyển động, ba thanh trường kiếm bay lên.

- Đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Bạch quát khẽ một tiếng hóa thành ba đạo huyền quang mà chạy ra, trong nháy mắt biến mất ở trong lối thông đạo không còn thấy gì nữa.

Trung niên hắc y kia thấy Diệp Bạch nắm ra hai viên cầu thì cười khinh thường, hắn phóng ra hai phi tiêu, chạm vào viên cầu rồi đuổi theo.

Nhưng đúng lúc này"ầm ầm"

Hai tiếng nổ kịch liệt vang lên chỉ thấy viên cầu nổ tung hỏa quang tràn ngập, mảnh nhỏ bay tán loạn.

Còn một viên thì tỏa ra mốt làn khói đen nhanh chóng tràn ngập không còn thấy gì nữa. Người áo đen kia cả kinh, bất chấp phía trước mà truy đuổi Diệp Bạch.

Sau một lát sương mù tiêu tán, trung niên áo đen đuổi theo thì thấy Diệp Bạch không còn đâu, không biết hắn bay về phía nào.

- Tiểu tử này thật thú vị, không ngờ y còn có thủ đoạn này.

Trung niên áo đen nhíu mày suy tư một lát rồi lắc dầu nói:

-Một cây tứ giai trung cấp linh thảo tuy trân quý nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới đại sự của ta, ta không thể vì nó mà lãng phí quá nhiều thời gian, hắn trúng Tam Lăng Thấu cốt tiêu của ta không chết cũng bị trọng thương, hiện tại có thể thoát đượng nhưng được bao lâu.

Nghĩ tới đây y không đuổi theo Diệp Bạch nữa mà hóa thành một đạo hắc quang bay về một thông đạo khác, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng gì nữa.

Hiển nhiên vì một cây tứ giai trung cấp linh thảo nên y mới đánh lén Diệp Bạch, đây chỉ là thuận tay mà thôi, có được thì tốt còn không có được y cũng không để trong lòng.

Ở bên thông đạo kia, Diệp Bạch vội vàng chạy thục mạng.

Thương thế của hắn ngày càng nặng, một cỗ khí tức choáng váng hoa mắt bao phủ lấy hắn, thậm chí huyền khí vận chuyển cũng khó khăn. Điều này cho thấy vết thương đã phát tác, chỉ sợ mình cầm cự không được bao nhiêu thời gian nữa.

Tám viên hỏa lôi tử lại mất đi một viên mà viên Chướng Yên đan cuối cùng cũng được Diệp Bạch dùng, tuy nhiên Diệp Bạch cũng không kịp đau lòng, hắn chỉ biết liều mạng bay về phía trước.

Chỉ sợ lúc này một huyền sĩ trung cấp cũng có thể giết được hắn, đôi mắt của hắn đã hoa đi, toàn thân ngày càng suy yếu, càng ngày càng lạnh.

Hắn cũng không biết rằng hắc y thanh niên ở phía sau không đuổi theo, hắn chỉ biết là nếu như mình không chạy nữa sẽ bị mất mạng

Diệp Bạch cười khổ một cái, bị thương nặng như vậy đây là điều quá khứ chưa từng xảy ra với hắn.

Lần này mình thật là chủ quan, tuy bị một huyền sư đỉnh cấp đánh lén đúng là khó phòng bị nhưng cũng không nên đến mức một chút phòng bị cũng không có, nếu như không phải là nhờ Tam Mãng tuyết giới có công năng tự chống đỡ thì mình cũng không thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Diệp Bạch thở dài một tiếng, hắn nhận ra rằng thực lực của mình hiện tại vẫn chưa đủ, chỉ có tiến tới huyền sư mới có thể có một chút thực lực để bảo vệ mình.

Nếu như hiện tại mình có thực lực huyền sư thì cho dù sự việc này có diễn ra một lần nữa cũng không thê thảm như vậy.

- Việc này qua đi, nếu như mình không chết nhất định không quan tâm tới chuyện bên ngoài, toàn lực tu luyện, không đạt tới huyền sư không thể xuất quan.

Trong lòng thầm suy nghĩ, Diệp Bạch chỉ cảm thấy đầu óc của mình càng choáng váng, một thời gian sau một cái động khẩu màu đen xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Bạch không hề do dự, điều khiển kiếm quang mà vọt lên.

Nơi này giống như là một vùng đất bỏ đi, chưa từng có người quản lý, lúc trước hắn kiến tạo đều không sử dụng qua.

Ở trên mặt đất, cỏ dại mọc lan tràn, chỉ có ba toà thạch mộ là sạch sẽ. Diệp Bạch chỉ cảm thấy huyền khí của mình như thủy triều, nhanh chóng lui xuống, vô lực sử dụng tiểu phi hành kiếm trận.

Lúc này Diệp Bạch chóng mặt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Tuy nhiên trước khi ngất xỉu Diệp Bạch cũng hướng thân thể mình ngã xuống một khối mộ bia, như vậy cho dù có người di tới cũng không thể phát hiện ra hắn.

Sau đó Diệp Bạch chóng mặt mê man, bất tỉnh nhân sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.