Vô Tận Kiếm Trang

Chương 280: Âm thầm giao phong




Tuy nhiên nàng không nhận ra Diệp Bạch, bởi vì gương mặt của hắn không giống với người kia.

Lúc Diệp Bạch cứu hai người bọn họ hắn đã mang theo Dịch Dung Cụ, mà hiện tại là gương mặt bình thường của hắn cho nên hai nàng không thể nhận ra.

Tuy nhiên khi Diệp Bạch quay đầu lại bóng lưng của hắn khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cốc Tâm Lan đã từng nhìn quang bóng lưng này cho nên nhớ kỹ trong lòng.

- Hoàng Linh, mau nhìn kìa, ngươi nói xem liệu có phải là hắn hay không?

Cốc Tâm Lan vội kéo Hoàng Linh tới, chỉ về phía bóng lưng Diệp Bạch mà nói.

Hoàng Linh quay đầu lại, nàng cũng nhìn về phía bóng lưng Diệp Bạch, nàng cũng cảm thấy bóng lưng này thật quen thuộc. Thân thể lập tức chấn động, nàng bỗng nhiên muốn tiến tới.

Tuy nhiên đúng lúc này Diệp Bạch đã quay đầu lại, lộ ra một gương mặt hoàn toàn khác so với suy nghĩ của các nàng.

Nếu nói về dung mạo thì hai người này hoàn toàn khác nhau. Dung mạo của Diệp Bạch lúc này thanh tú hơn lúc trước nhiều, tuy nhiên Hoàng Linh Cốc Tâm Lan nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Bạch thì trong lòng vô cùng thất vọng, sự kích động trong lòng nháy mắt đã biến mất, thân thể bọn họ chấn động, đồng thời dừng bước.

Trên khuôn mặt hai người lộ ra vẻ thất vọng khó có thể che giấu. Hoàng Linh nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Bạch mà thì thào nói:

- Không phải hắn, tuy nhiên bóng lưng kia…

Cốc Tâm Lan vỗ vai Hoàng Linh mà an ủi:

- Đừng suy nghĩ nữa, có một ngày chúng ta sẽ gặp lại hắn mà thôi, trong đám đệ tử thí luyện này chỉ chừng hơn một trăm người, số người còn lại cùng lắm là được một nửa, lúc đó chúng ta dụng tâm tìm nhất định sẽ thấy.

Tuy nàng nói vậy nhưng khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt Diệp Bạch thì vẫn có một vẻ nghi hoặc. Vừa rồi nhìn vào bóng lưng của hắn nàng đã nhận ra đó là người cứu mạng nàng, nhưng vừa quay đầu lại thì đã rất khác.

Tuy nhiên khí chất này, cảm giác này thì không sai được, Cốc Tâm Lan mặc dù thấy gương mặt tuy hoàn toàn khác nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khiến cho nàng nhịn không được mà muốn tiến tới.

- Ừ!

Hoàng Linh cũng nắm tay nói:

- Một ngày nào đó chúng ta sẽ biết.

Ánh mắt của nàng xoay chuyển khỏi người Diệp Bạch, dừng ở một nơi không xa với hắn.

- Người này ta nhất định đã gặp ở nơi nào rồi!

Trong lòng àng lẩm bẩm nói.

Lúc này Diệp Bạch không biết suy nghĩ của bọn họ, hắn cũng không ngờ chỉ vì bóng lưng của mình mà bọn họ đang suy đoán thân phận của mình, nếu sớm biết như vậy chỉ sợ ngày hôm qua Diệp Bạch đã không ra tay.

Ngày thứ mười một đã cso một đám đệ tử tiến tới, thời gian từ bây giờ đến khi chấm dứt thí luyện chỉ còn bảy ngày.

Ở trong tiểu cốc trở nên vô cùng náo nhiệt, đến lúc này đệ tử cộng lại đã có hơn hai mươi người, các đệ tử cùng trò chuyện với nhau.

Tên mập La Tiễn cũng bắt đầu động đậy, đối với chuyện này Diệp Bạch cũng chỉ cười cười, đây chính là một tưởng của hắn Diệp Bạch không hề ngăn cản.

Hơn nữa có khi một ngày nào đó hắn thật sự có thể làm ra đại sự cũng nên.

Cho nên Diệp Bạch không quản hắn.

Tối hôm đó Diệp Bạch không đến rừng tùng nữa, bởi vì đệ tử hiện tại đã đến đây ngày càng nhiều, chỗ đó cũng không an toàn nữa. Tinh Thần Tu luyện bí kíp Bạch Thủ Thái Huyền Kinh Diệp Bạch không muốn cho ai biết, nếu như biết được chỉ sợ hắn phải rơi vào họa sát thân. Tuy Diệp Bạch không tin có người có thể phát hiện hắn tu luyện Tinh Thần bí kíp qua việc hắn hấp thu tinh quang nhưng không thể không đề phòng.

Cho nên buổi tối ngày hôm đó Diệp Bạch chỉ ở trongh phòng mà tu luyện, tiếp tục củng cố tu vi huyền khí của mình. Hắn cảm giác được mình đã cách cảnh giới huyền sĩ trung cấp đỉnh phong ngày càng gần, ít nhất trong vòng ba ngày nữa hắn nhất định sẽ đạt tới đỉnh phong, bước tới ranh giới với huyền sĩ cao cấp.

Một khi trở thành huyền sĩ cao cấp bất kể là ngoại tông hay là nội tông thì hắn đều là người nổi bật, có thể miễn phí lấy được một bộ lục giai trung cấp bí kíp. Sự hấp dẫn này khiến cho Diệp Bạch không thể không tận tâm tận lục, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để đột phá cảnh giới huyền sĩ cao cấp, không để Đạm Thai Tử Nguyệt bỏ quá xa.

Cho nên Diệp Bạch tu luyện vô cùng khổ sở.

Ngày thứ mười hai đoán người Trương Huyền Hạo, đoàn người mà Diệp Bạch hoài nghi cầm Hoàng Kim Cát và Kim Lũ Mai đã xuất hiện. Chỉ là lúc này bọn họ chỉ còn hai mươi bốn người, không chỉ vậy….

Đại bộ phận nhóm người này đều có thương thé nghiêm trọng, vừa về bọn họ đã bế quan không lộ diện.

Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau bọn họ vẫn chưa chữa thương xong. Trương Huyền Hạo mang theo một số đệ tử bình thường, thần sắc uể oải mà đi tới đi lui.

Diệp Bạch vô cùng kinh ngạc, hắn không biết bọn họ muốn gì, mãi cho đến buổi tối khi La Tiễn trở về, vẻ mặt hắn tức giận ngồi ở trên giường thì Diệp Bạch mới biết được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.

Trương Huyền Hạo với thực lực mạnh mẽ của mình rõ ràng đã chắc chắn tiến vào hai mươi lăm người được chọn, tuy nhiên những đệ tử kia thì không như vậy, bọn họ không đủ điểm cống hiến để lọt vào ngoại tông cho nên đã dùng nó để giao dịch với Trương Huyền Hạo, đổi lấy công pháp, ngọc bội, đan dược quý hiếm của hắn... xem tại TruyenFull.vn

Những đệ tử kia phần lớn chỉ có một hai điểm cống hiến, hoặc ba bốn điểm cống hiến rõ ràng cơ hội tiến vào ngoại tông là vô vọng, cầm trên tay cũng không có ích gì cũng vô dụng, không bằng bán cho Trương Huyền Hạo lấy ít tiền.

Tuy bọn họ, không có nhiều linh thảo, nhưng cộng lại cũng không phải là một con số nhỏ.

Trong này tranh đấu cướp đoạt không cho phép nhưng đối với việc trao đổi thì lại không cấm. Nếu như những người có hi vọng tiên vào ngoại tông của Tử Cảnh Cốc hì dĩ nhiên sẽ không cam lòng đem linh thảo của mình bán cho người khác, nhưng một số người biết mình vô vọng cho nên làm như vậy, khó trách La Tiễn lại lộ vẻ khó coi.

Kể từ đó trong tay Trương Huyền Hạo bắt đầu xuất hiện một lượng lớn điểm cống hiến, chỉ sợ với ba trăm sáu mươi điểm cống hiến của Diệp Bạch, cũng vẫn chưa ổn.

Đối với chuyện này thì Diệp Bạch cũng đành chịu,hắn cũng không thể cấm Trương Huyền Hạo giao dịch với những đệ tử kia, lúc này hắn đã cảm nhận được, ở Hỏa Vân Thành mọi thứ thật nhỏ bé, mà ở bên ngoài thì tùng lâm pháp tác, thí luyện ở Tử Cảnh cốc có tiền có tài cũng là một dạng thực lực, không thể ngăn cản. Nhưng mà muốn đi được xa hơn, cao hơn thì phải dựa vào chính mình.

Bây giờ làm cách nào chiến thắng những đệ tử tài phú trước mắt đối với Diệp Bạch chính là một vấn đè.

Ngoại trừ cố gắng, tự mình cố gắng thì Diệp Bạch không còn con đường nào khác.

Hiện tại có thể lấy được ngôi vị thứ nhất hay không Diệp Bạch cũng không nắm chắc. Vốn với hơn ba trăm sáu mươi điểm cống hiến của mình, hắn tuyệt đối có thể yên tâm ngôi vị thứ nhất, nhưng hiện tại Trương Huyền Hạo lại nghĩ ra thủ đoạn này, khiến cho ngôi vị đầu tiên của Diệp Bạch bị lung lay.

Tuy nhiên đối với chuyện ày Diệp Bạch cũng không có biện pháp, điều duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi, chờ đợi đến khi thí luyện đại hối chấm dứt, xem điểm cống hiến hai người thu thập ai nhiều hơn ai.

La Tiễn vỗ vỗ vai Diệp Bạch, Diệp Bạch không nói gì, sau đó lập tức đóng cửa tu luyện, mấy ngày sau vẫn chưa ra khỏi cửa.

Ngược lại ở sâu trong mắt La Tiễn toát ra một vẻ cừu hận:

- Trương Huyền Hạo, ta nhất định sẽ không để cho mưu kế của ngươi thành công.

Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Bạch đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, mãi đến tối Diệp Bạch mới nhìn thấy hắn mang về một cái bao, bày ra trước mặt Diệp Bạch. Ở bên trong chính là Tam Chu Linh thảo, tất cả đều là nhất giai đê cấp, cộng lại cũng chỉ có sáu bảy điểm cống hiến.

Diệp Bạch kinh ngạc nhìn hắn, Diệp Bạch cuối cùng cũng minh bạch ngày hôm nay hắn làm gì, không kìm được mà cảm động giật mình.

Hóa ra La Tiễn không cam lòng bó tay chịu trói, mặc dù biết tài lực của mình so với Trương Huyền Hạo thì không bằng nhưng hắn vẫn cố gắng, tăng sức mạnh của mình, làm suy yếu sức mạnh của địch nhân.

Cho nên hắn bắt đầu dùng những thứ ở trên người của mình, đổi lấy những linh thảo của các đệ tử vô vọng tiến vào ngoại tông, mỗi cây mà hắn lấy được chẳng khác nào khiến cho Trương Huyền Hạo thu mua thiếu một cây, mà Diệp Bạch lại nhiều thêm một phần thành công.

Diệp Bạch đối với chuyện này thì cũng đành chịu, chỉ có thể gật nhẹ đầu. Hắn đem một số đan dược ở trên người mình tất cả giao cho La Tiễn. Trong đó trân quý nhất chính là Tử Hỏa Lôi hắn lấy được trên người Hàn Khôn cùng với hai thanh binh khí, Câu Trạng Huyền Binh và Bức Nguyệt Câu.

Những thứ này trước giờ luôn ở trên người Diệp Bạch, mà hiện tại hắn lại đưa cho La Tiễn cho thấy Diệp Bạch vô cùng tin tưởng năng lực của La Tiễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.