Vô Tận Kiếm Trang

Chương 248: Xâm Nhập




Sau khi mọi người bắt đầu rời đi, bên trong cốc khẩu bỗng nhiên có một người hô to:

- Không tốt, gốc cây linh thảo đầu tiên cách đây ba trăm dặm, chúng ta nhanh chạy đến thôi, đây tuyệt tốt đây là cơ hội, chúng ta mau đuổi theo.

- A, đúng vậy, đây là gốc linh thảo Tử Bối ngàn năm, không được, chúng ta phải nhanh một chút đuổi đi. Phương trưởng lão đã nói, nếu tìm được mười đại linh thảo có thể tiến vào Tử Cảnh Cốc rồi, mau đuổi theo không thì bọn họ cướp mất.

Nghe thấy lới nói như vậy, mọi người một trận xôn xao, lúc này có vài tổ đội đuổi theo, chỉ có một ít người độc hành, dù sao đây cũng là sinh tử tranh đoạt, không được phép nửa điểm sai lầm, một không cẩn thận là mất đi tánh mạng của chính mình. Bọn họ cũng không có gan một mình độc hành tham gia tranh đoạt linh thảo trân quý này.

Mọi người chạy như điên, đều muốn tới chỗ Phương trưởng lão để gốc trung cấp linh thảo Tử bối ngàn năm này, ai đến trước khẳng định sẽ tìm được trước. Bởi vậy tất cả đầu liều mạng chạy như điên, rất nhanh, cả cốc khẩu chỉ còn lại đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ mà thôi.

Diệp Bồng Lai nhìn toàn bộ mọi người, không khỏi nhíu nhíu mày, hỏi:

- Làm sao bây giờ, chúng ta cũng phải đuổi theo sao?

La Long Hạc cũng nói:

- Đúng vậy, nếu không thì bọn họ cướp hết, chúng ta đuổi tới sau, cũng chưa chắc chiếm được.

Diệp Bạch ảm đạm cười, nói:

- Không vội, một gốc cây linh thảo, đúng là cách đây ba trăm dặm, với thực lực chúng ta bây giờ đều là Huyền khí tầng thứ bảy, cũng không có cách nào dùng thân pháp huyền kỹ chạy đi. Cho nên căn bản cũng không cần phải gấp, cứ để bọn họ tiêu hao thể lực trước, cuối cùng chỉ có thể ngã xuống nhanh hơn mà thôi.

Diệp Khổ mỉm cười nói:

- Không sai, tranh đoạt gốc cây Tử bối ngàn năm, chúng ta tốt nhất không cần nhúng tay vào, lúc này vốn là huyết tinh tranh đoạt, bọn chúng quá ngây thơ rồi, coi là bọn họ chiếm được, cuối cùng cũng phải nhổ ra mà thôi. Những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cứ để gốc cây thứ nhất cho mọi người tranh đoạt đi, bây giờ nếu chúng ta tranh đoạt là một hàn động không khôn ngoan, mục tiêu của chúng ta là tranh đoạt những gốc linh thảo sau, đến lúc đó mới là cơ hội của chúng ta.

Đám người Diệp Bồng Lai lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Bạch, Diệp Khổ, sau đó Diệp Bồng Lai cười khổ nói:

- Hai người các ngươi. đầu óc xoay chuyển rất mau, trước kia ta vẫn không phục, bây giờ mới biết là không phục không được rồi.

Diệp Bạch cười nói:

- Cái này cũng không phải là đầu óc chúng ta xoay chuyển mau, mà là chúng ta căn bản không có nóng vội, cho nên mới có thể an tâm suy nghĩ sự tình. Các ngươi bị mười cây linh thảo lừa gạt làm rối ánh mắt, cho nên mới quên suy nghĩ, như vậy sự tình đơn giản như vậy, nếu là bình thường, các ngươi sẽ minh bạch, những người khác cũng giống nhau, đáng tiếc, bọn họ đều không có yên tĩnh tự hỏi suy ngẫm.

Đám người Diệp Bồng Lai sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Lúc trước bọn họ toàn bộ muốn nghĩ làm thế nào tìm được mười gốc linh thảo, nhưng lại không có bình tâm suy nghĩ.

Bọn họ bình thường không phải là người như thế, chỉ là lần này thắng bại quá trọng yếu, quan hệ đến việc gia nhập Tử Cảnh cốc, cho nên mới bỏ quên bản năng như vậy.

Diệp Khổ nói:

- Tốt lắm, chúng ta không cần nghĩ tới mấy cái này rồi, cho dù có chậm hơn một ít, để mọi người đi trước, chờ lúc mọi người nghỉ ngơi, chúng ta có thể đi tới. Cho nên việc này căn bản không cần phải gấp, cũng không ai có khả năng chạy liên tục qua hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi. Cho nên việc sớm nghỉ ngơi và nghỉ ngơi sau đều giống nhau, hơn nữa cứ chạy như điên, tiêu hao thể lực hơn lúc bình thường vài lần. Chờ lúc bọn họ nghỉ ngơi, tiêu hao thời gian hơn chúng ta vài lần. Những người này cuối cùng có thể lại đi sau chúng ta.

Đám người Diệp Bồng Lai gật gật đầu, lúc này tâm tĩnh hoàn toàn bình tĩnh lại.

Diệp Bạch nhìn năm người liếc mắt, nói:

- Chúng ta lại tiếp tục an bài chuyện kế tiếp đi, vốn là tổ đội, hay là một mình đi trước, mọi người có ý kiến gì không?

Diệp Khổ đã đem ánh mắt nhìn về phía năm người, bộc trực nói:

- Không sai, đây là việc cấp bách, nếu trước kia chúng ta đồng ý nhất trí ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ mọi người thực lực giống nhau, chỉ phải cẩn thận một chút, cũng không có nguy hiểm, mà mục tiêu của ta và Diệp Bạch các ngươi đã biết rõ, vốn là lọt vào top 5. Cho nên nếu chúng ta cùng tổ đội, phân phối như nhau khẳng định là không có khả năng. Nếu như thế đối với các ngươi lại là bất công, lúc này ai đồng ý gia nhập? ai không đồng ý? Cho nên, chúng ta muốn nghe xem ý nghĩ của các ngươi.

Năm người trong nháy mắt trầm mặc xuống, hiển nhiên, đây là một vấn đề rất lớn.

Nếu là trước kia, bọn họ nhất định ở cùng một chỗ với Diệp Bạch, Diệp Khổ, sinh mệnh mới được bảo đảm. Nhưng bây giờ thực lực giống nhau, mọi người cũng không thể so ai mạnh ai yếu rồi, hơn nữa Diệp Bạch, Diệp Khổ lại nói rất rõ ràng như vậy.

Mục tiêu của bọn họ là lọt vào top 5, đối với bọn họ mà nói, mục tiêu của Diệp Bạch, Diệp Khổ lần thí luyện lần này là vượt xa mọi người.

Trước kia nghĩ đến là không có cơ hội, bây giờ cơ hội đến trước mặt rồi, ai cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Trầm mặc một lát, Diệp Thiếu bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Ta yêu cầu độc hành, nếu tự mình đoạt được, toàn bộ bằng thực lực, vận khí, đến lúc đó, ai thua ai thắng, ai cũng không trách được ai.

Nói xong, hắn cũng không để ý tới mọi người, xoay người hướng về phía hạp cốc đi tới, cũng không muốn nói chuyện nhiều.

Mọi người đều rất là ngạc nhiên, lập tức, mấy người gật gật đầu, đích xác đây là biện pháp tốt nhất rồi, mặc dù có một chút nguy hiểm nhưng lần này là sinh tử thí luyện, nếu bọn họ không có nắm chắc, chỉ cần không tranh đoạt, cơ bản là không có việc gì.

Nếu đi tới tranh đoạt, sinh tử do mệnh, phú quý tại ngày, bọn họ cũng không trách được ai.

Diệp Khổ nhìn về phía bốn người, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong nói:

- Các ngươi thì sao?

Bốn người Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong nhìn nhau một cái, Diệp Bồng Lai nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Diệp Thiếu nói không sai, tất cả đều bằng vận khí, thực lực của mình, kết quả cuối cùng, ai cũng không trách được ai, ta đã đồng ý độc hành. Nhưng, chúng ta thực lực quả thật không bằng người khác, như vậy đi, ta cùng Diệp Thiên Nhi một tổ, như vậy hai người cùng một chỗ, có thể đánh có thể trốn, cũng dễ dàng tồn tại trong nhiều tình huống, mọi người xem như thế nào, dù sao bảo vệ sinh mệnh cũng là đệ nhất. Đã không có tánh mạng, gia nhập Tử Cảnh cốc cũng là vô vọng thôi.

La Long Hạc đã gật đầu nói:

- Không sai, ta đồng ý cái nhìn của Diệp Bồng Lai huynh, như vậy đi, ta cùng Đạm Thai Thiên Phong tạo thành một tổ đội, cùng nhau ứng chiến sẽ không đơn bạc. Diệp Bạch, Diệp Khổ các ngươi hai người, phải cố gắng nhé, sớm đoạt được top 5. Các ngươi rất là cường đại, nếu đã mạnh như vậy, ngày sau, cuộc sống tông môn, chúng ta phải tốt với nhau hơn một ít.

Diệp Thiên Nhi có chiếc khăn che mặt mặt, nhìn không thấy vẻ mặt, nhưng nàng lạnh lùng gật đầu một cái, nói:

- Ta không có vấn đề.

Đạm Thai Thiên Phong cười khổ một chút, tiếp nhận đề nghị, nói:

- Ta cũng không có vấn đề.

Diệp Khổ thấy thế, mỉm cười nói:

- Như vậy cũng tốt, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi. Cho nên Diệp Thiếu, mọi người cũng không cần lo lắng, lấy thực lực của hắn và sự tín niệm liều mạng, nếu cùng cấp không có mấy người là đối thủ của hắn đâu.

Diệp Bồng Lai cười nói:

- Đúng vậy, tên kia vô cùng hung sát, nếu liều mạng thực lực của hắn hoàn lại so với Diệp Bạch, Diệp khổ, ta xem hắn không có gì sợ hãi. Cho nên việc an toàn của hắn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Hai người La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong gật gật đầu, hiển nhiên, bọn họ đều cũng nhận thức được điểm này, Diệp Thiếu có khí thế sát phạt sắc bén, chỉ sợ không có vài người là đối thủ của hắn.

Diệp Khổ nói:

- Đã như vậy.

Nói tới đây, hắn từ trong lòng móc ra năm cái ống, hướng về phía năm người Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong, nói:

- Đây là Lưu Tinh hỏa tiễn, đây là cái nút, có thể phóng ra một đạo pháo hoa tín hiệu, trong vòng trăm dặm đều có thể nhìn thấy, năm người các ngươi nếu thấy được nguy hiểm, hoặc là kỳ ngộ, nhưng thực lực của mình rất đơn bạc không đủ, ta để lại Lưu Tinh hỏa tiễn này, ta và Diệp Bạch, chỉ cần các ngươi ở gần đó lập tức tới hỗ trợ. Nhưng, nếu chúng ta không có ở đấy, thì mọi người phải phụ thuộc vào thiên mệnh thôi. Nếu ngoài trăm dặm đến cũng không kịp, căn bản không có ý nghĩa rồi.

Đám người Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai tiếp nhận, nhìn nhìn, lập tức thu vào trong lồng ngực, cười nói:

- Đã như vậy, rất tốt, như vậy an toàn càng thêm một tầng bảo chứng, hơn nữa thời điểm thực lực không đủ, có thể tìm người trợ giúp, đến lúc đó đoạt được, phân chia nhau là tốt rồi. Như vậy, Diệp Thiếu cũng đã đi rồi, chúng ta phải gặp nó, nói rõ.

- Bảo trọng, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.

- Thuận buồm xuôi gió.

Diệp Bạch, Diệp Khổ hướng về phía mọi người ôm quyền, nói xong lập tức cũng chia tay nhau, hai đạo thân ảnh, đều phi vào bên trong hạp cốc.

Bốn người Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong sau khi nhìn thấy hai người biến mất. Lúc này nhìn nhau cười, nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Lập tức, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi hai người một tổ. La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong hai người một tổ. Bốn người cùng phi vào bên trong cốc khẩu.

Lúc bọn họ biến mất không được bao lâu, cốc khẩu sương mù chớp lên, Phương trưởng lão đứng đó chờ ba gã tử y thí luyện trưởng lão, vô thanh vô tức xuất hiện tại trước cửa hạp cốc, nhìn bóng lưng mấy người dần biến mất, Phương trưởng lão gật gật đầu, nói:

- Hai đứa nhỏ này không sai, tâm tư nhạy cảm, đến lúc này vẫn có thể bảo trì được tâm tư bình thường như vậy, hơn nữa thực lực không sai, cần phải trọng điểm quan sát.

Ba gã tử y trưởng lão khom người, trong mắt không khỏi toát ra vẻ tán thưởng, nhìn phía phương hướng của hai người Diệp Bạch, Diệp Khổ biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.