Vô Tận Kiếm Trang

Chương 220: Khô Mộc long ngâm quyết




Thấy tình huống này cả hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ đều kinh ngạc, bọn họ vẫn không thể hiểu dụng ý của Tâm Huyễn trưởng lão giữ mình lại để làm gì. Tâm Huyễn trưởng lão cũng không nói, ngược lại nhìn về phía hai người mà nói:

- Các ngươi theo ta đến đây, ta đưa hai người tới một chỗ.

Lão nói xong liền đi ra khỏi Kim Tiêu Kiếm khí đường, gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn, hai người Khô Mộc Tâm Huyễn cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, tựa hồ như đang tiến hành một lễ điển long trọng. Hai người một tả một hữu đi theo phía sau lưng của Tâm Huyễn trưởng lão, ra khỏi Kim Tiêu Kiếm Khí đường. Diệp Bạch Diệp Khổ hai người cũng không hiểu tại sao, chỉ là bọn họ chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo.

Mặc kệ tình huống thế nào thì ba người này cũng không có khả năng làm hại họ. Tâm Huyễn và Khô Mộc chính là hai vị trưởng lão thủ hộ Thiên Huyễn Vạn Tâm động còn sót lại, cùng với gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn chính là ba người có quyền lực cao nhất. Mà bọn họ trước tình huống này đều có một sự quỷ dị không nói nên lời.

Diệp Khổ, Diệp Bạch chăm chú đi theo, thì phát hiện ra ba người quẹo trái quẹo phải đi tới cấm địa của Diệp gia Thiên Huyễn Vạn Tâm Động. Lúc này Diệp Bạch và Diệp Khổ đều ngây ngốc, bọn họ cũng biết mọi chuyện xảy ra bất thường nhìn gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn, còn có Tâm Huyễn trưởng lão, Khô Mộc trưởng lão thì cũng biết việc này là quan trọng.

Hai người cũng không dám lên tiếng nữa mà cẩn thận theo sau bọn họ, cước bộ trở nên hơi nặng một chút. Mà Tâm Huyễn, Khô Mộc hai vị trưởng lão cũng từ từ đi vào cửa Thiên Huyễn Vạn Tâm động.

Diệp Bạch đánh giá bốn phía một hồi. Xung quanh Thiên Huyễn Vạn tâm động này là những thạch động bạch sắc, mây trên trời không ngừng trôi, còn có một bia đá màu đỏ, trên đó có khắc những chứ:

- Thiên Huyễn vạn tâm động, cấm địa Diệp gia, không phải là đệ tử nội tông không được tùy ý đi vào.

Lần đầu tiên hắn đi vào đây là lúc hắn là đệ tử nội tông, chỉ là một huyền sĩ bình thường, vậy mà hôm nay hắn đã vượt lên, ngay cả những đệ tử hạch tâm như Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi cũng phải ở đằng sau hắn.

Lúc này, Tâm Huyễn, Khô Mộc trưởng lão, gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn, ba người này đã đi vào trong thạch động. Cửa thạch động vừa mở ra, một luồng quang mang trong suốt xuất hiện, mãnh liệt chưa từng có từ trước đến nay.

Hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ cũng không dám chậm trễ mà từ từ đi vào.

Trên hồ bích lục, mọi thứ vẫn như cũ, chín đóa Tử Hỏa Liên Hoa trước đây Diệp Bạch không biết là gì hiện tại mới biết nó là linh khí chi nguyên, trấn áp Thiên Huyễn Vạn Tâm Động. Có một đóa hiện đang ở trong kiếm thạch, chỉ là một đóa này có diệu dụng vô cùng, hắn không nỡ dùng.

Với lại bây giờ hắn cũng không có ý định này, dù sao chín đóa Tử Hỏa Liên Hoa này một khi bị hủy thì Thiên Huyễn Vạn Tâm Động không còn tồn tại nữa. Diệp Bạch tìm được một đóa hoa dĩ nhiên là niềm vui ngoài ý muốn, đương nhiên không muốn ngu ngốc giao ra.

Xuyên qua chiếc cầu đá là chín cột đá, tựa hồ như nghìn năm cũng không thay đổi. Tâm Huyễn trưởng lão mang theo hai người bọn họ, đi xuống nơi đó.

Trên đời này không có người nào có thể quen thuộc địa hình này hơn Tâm Huyễn và Khô Mộc trưởng lão, cho nên hai người này cũng không sợ mình đi lạc đường. Bọn họ sau đó nhanh chóng đi vào trong thạch động, tầng tầng lớp lớp. Thạch động này tựa hồ như là tổ ong, hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ đi theo bọn họ thì rất an toàn.

Dần dần, bọn họ đã đi tới khu vực trung tâm của Thiên Huyễn Vạn Tâm Động. Lúc này có một lớp sương nhẹ nhàng bay lên, tựa hồ như là những đám mây. Con đường bằng đá kịch liệt uốn lượn, xuôi ở trên đường. Bọn họ ngẫu nhiên nhìn thấy một cái cửa đá màu đỏ, trên đó có một dấu hiệu hình lá phong, ở trên đó có viết một chữ, nhắc nhở đây là khu vực bế quan.

Trước kia, Diệp Bạch chưa từng nhìn thấy cái cửa đá màu đỏ này, đây chắc là nơi các vị trưởng lão thường bế quan, Diệp Bạch thầm đoán.

Dần dần, ở dưới mặt đất cũng bắt đầu cong queo, cuối cùng cũng không biết là rốt cục đã xuyên qua bao nhiêu thạch động, hai người Diệp Bạch Diệp Khổ một lần nữa cũng đã đi tới một địa phương kì dị. Ở trong thạch động, nơi sâu thẳm, có một u lan hỏa diễm bay lên, hình thành nên một đạo lá chắn, sau hỏa diễm là một bệ đá trên bệ đá có một bồ đoàn do cỏ khô chế tạo thành.

Lúc này, Diệp Bạch đã nhìn thấy Tâm Huyễn trưởng lão bọn họ bế quan, chỉ là tứ đại trưởng lão lúc này chỉ còn có hai người, ở trên hai bồ đoàn kia trống rỗng, không có người nào. Hồng Diệp và Thập Tuệ trưởng lão đã vĩnh viễn đi rồi!

Tiến vào trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, Diệp Bạch cuối cùng cũng đoán được mục đích của bọn họ.

Tâm Huyễn trưởng lão, Khô Mộc trưởng lão, còn có gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn đi tới nơi đó, thần sắc của bọn họ trở nên nghiêm túc, cả ba hướng về phía hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ rồi nghiêm trang nói:

- Các ngươi chờ ở nơi này.

Diệp Bạch, Diệp Khổ hai người liền gật gật đầu, bọn họ hoàn toàn không biết tới đây làm gì, chỉ có thể ngơ ngác mà nghe theo.

Tâm Huyễn trưởng lão, Khô Mộc trưởng lão, còn có gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn ba người đi tới trước bệ đá, tất cả ngồi xuống một phương vị. Tâm Huyễn trưởng lão ngồi ở trung tâm, Diệp Thiên Vấn ngồi ở bên trái, Khô Mộc trưởng lão thì ngồi phía bên phải. sau khi an tọa, Tâm Huyễn trưởng lão nhìn hai người kia mà nói:

- Bắt đầu đi.

Sau đó lão lập tức giơ hai tay lên, hình thành nên một hình thù kỳ quái, sau đó gia chủ của Diệp gia Diệp Thiên Vấn, Khô Mộc trưởng lão hai người cũn giơ hai tay lên. Ba người này hướng về phía tảng đá, trong khoảnh khắc nhất tề khẽ quát một tiếng:

- Mở.

Một lục quang kịch liệt chớp động, đột nhiên, hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ cũng há hốc mồm. Ở trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên có một cái hộp gỗ rớt xuống, Tâm Huyễn nhẹ nhàng bắt lấy, vuốt ve cái hộp gỗ rồi thở ra một hơi. Sau đó ánh mắt của hiện ra vẻ trịnh trọng, nhìn hai người mà nói:

- Các ngươi biết chúng ta đưa các ngươi tới đây có mục đích gì không?

Hai người đồng loạt lắc đầu, Tâm Huyễn trưởng lão cười nhẹ một tiếng mà nói:

- Đến lúc này ta cũng không giấu các ngươi nữa, kỳ thật tiểu gia không chỉ có một bộ lục giai công pháp mà có tới hai bộ.

Diệp Bạch Diệp Khổ đều khẽ giật mình, chợt nghe Tâm Huyễn trưởng lão tiếp tục nói:

- Hai bộ Lục giai công pháp này một sáng một tối, một bộ quy định chỉ có một mình gia chủ có thể tu luyện, tất cả mọi người đều biết bộ lục giai công pháp Thiên Nguyên công, chính là bộ ở ngoài sáng. Mà một bộ khác so với Thiên Nguyên Công thì còn tinh diệu hơn, chỉ có trưởng lão Thiên Huyễn Vạn Tâm Động mới có thể học, chính là chiêu thức bí mật của Diệp gia chúng ta, môn công pháp này có tên là Khô Mộc Long Ngâm quyết, là một bộ lục giai đê cấp huyền kỹ công kích, chỉ là lục giai đê cấp huyền kỹ này có uy lực tương đương với lục giai trung cấp huyền kỹ bình thường.

Diệp Bạch, Diệp Khổ hai người đều ngây ngốc. Diệp gia còn có một bộ lục giai công pháp sao? Hơn nữa còn là một bộ công pháp công kích hiếm thấy, chỉ có trưởng lão Thiên Huyễn Vạn Tâm Động mới có thể học tập, chẳng lẽ?

Ánh mắt của hai người nhìn về phía chiếc hộp gỗ trước đầu gối của Tâm Huyễn trưởng lão. Tâm Huyễn trưởng lão nhìn ánh mắt chăm chú của hai người rồi mỉm cười tán dương nói:

- Các ngươi đoán không sai, Khô Mộc Long Ngâm quyết này được phong ấn ở trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động từ lâu, chỉ có thể mở phong ấn của thạch động mới có thể lấy ra.

Đến đây, Diệp Bạch và Diệp Khổ cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Tâm Huyễn, Khô Mộc trưởng lão và gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn lại muốn đưa ba người tới chỗ này. Phong ấn thạch động kia hóa ra cần ba người liên hiệp mới mở được.

Tâm Huyễn trưởng lão nhìn hai người, sắc mặt dần trở nên trịnh trọng mà nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Bây giờ ta sẽ đem Khô Mộc Long Ngâm quyet này truyền cho hai người các ngươi, nói cách khác từ nay hai người các ngươi chính là thủ hộ trưởng lão của Diệp gia chúng ta.

Diệp Bạch Diệp Khổ lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Chuyện này…

Tâm Huyễn trưởng lão nhìn hai người mà cười nói:

- Các ngươi yên tâm, thân phận này đối với các ngươi tuyệt đối không có chỗ bất lợi, không gây trở ngại tới sự phát triển của các ngươi ở Tử Cảnh Cốc. Chỉ là ta muốn khi các ngươi biết Diệp gia gặp nạn thì có thể tranh thủ một thời gian quay về giúp đỡ. Nói cách khác, các ngươi được tự do, không có gì ước thúc, Diệp Bạch, Diệp Khổ, chúng ta đã già rồi, Hồng Diệp Thập Tuệ sau khi mất đi, Diệp gia không có người kế tục chức trưởng lão thủ hộ này, trừ hai người các ngươi thì không còn ai có thể đảm nhiệm.

Diệp Bạch, Diệp Khổ liền trở nên trầm mặc, bọ họ biết rõ Tâm Huyễn trưởng lão nói rất đúng. Diệp gia tuy nhân tài đông đúc nhưng Tứ Đại thủ hộ trưởng lão cũng đã gần đất xa trời. Hồng Diệp, Khô Mộc hai vị trưởng lão đều đã mất, Tâm Huyễn, Khô Mộc hai vị trưởng lão này còn có thể sống bao lâu?

Một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ mất, khi đó Diệp gia không có người chèo chống, dựa vào Một mình Diệp Thiên Vấn thì sao có thể vững mạnh được.

Tâm Huyễn trưởng lão yêu cầu bọn họ không bằng thỉnh cầu.

Diệp Bạch, Diệp Khổ trầm mặc một chút rồi nói:

- Chúng con đáp ứng!

Không có lý do gì không đáp ứng, dù sao thân phận này cũng không có bất kỳ sự câu thúc gì, có thể y nguyên đi tới Tử Cảnh Cốc, có thể tới bất kỳ nơi nào, thậm chí có thể tự mình lập tông phái, chỉ cần khi Diệp gia gặp nạn là tới giúp một tay mà thôi.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói rất tốt. Huống chi cho dù sau này bọn họ gia nhập Tử Cảnh Cốc mà biết ai dám đụng đến Diệp gia thì bọn họ cũng sẽ quay về giúp đỡ, thân phận của hai người này chẳng qua chỉ là một thứ để cam đoan với Diệp gia mà thôi.

Tâm Huyễn trưởng lão, Khô Mộc trưởng lão nghe thấy hai người kia đáp ứng thì nở ra một nụ cười, tựa như là trút được một gánh nặng vậy. Tâm Huyễn trưởng lão đưa tay, lấy cái hộp gỗ xưa cũ kia, đưa tới trước mặt Diệp Bạch.

Tâm Huyễn trưởng lão khẽ gật đầu nói:

- Đây chính là bí kíp Khô Mộc Long Ngâm quyết, trong thiên hạ chỉ có một quyển này, các ngươi một người xem qua một lần sau đó lập tức hủy đi, không được để truyền ra bên ngoài. Mà ngay cả bọn người Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai cũng không được học, đây là thứ của riêng thủ hộ trưởng lão của Diệp gia chúng ta, các ngươi hãy nhớ kỹ lấy!

Hai người trịnh trọng gật đầu, Diệp Bạch mở cái hộp ra trước, nhìn thấy một quyển bí kíp có ghi năm chữ, Khô Mộc Long Ngâm quyết.

Lục giai đê cấp huyền kỹ công kích, bí kíp công kích hiếm thấy. Thứ này có nét tương đồng với Tam Điệp Cầm Âm kiếm trận của Diệp Bạch, có thể đả thương người khác một cách vô hình, là một môn huyền kỹ công kích vô cùng trân quý.

Đối với hai người Diệp Bạch, Diệp Khổ mà nói thứ này vô cùng trọng yếu. Hai người cũng không khiêm tốn, Diệp Bạch quay trở lại nhìn, pháp quyết này không hề nhiều, chỉ có mấy chục chiêu công kích, nhưng lại có tác dụng kinh người, Diệp Bạch nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ sau đó chuyển giao cho Diệp Khổ.

Diệp Khổ cũng nhìn một lần, trong lòng thầm ghi nhớ, sau đó bàn tay của hắn khẽ vỗ một cái, quyển bí kíp trở thành một luồng hỏa quang, cháy tan không còn tăm hơi.

Hai người một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tâm Huyễn, Khô Mộc hai vị trưởng lão và Diệp Thiên Vấn. Vị trưởng lão này cười nói:

- Huyền kỹ này tuy đơn giản nhưng cũng không thể tu luyện dễ dàng, tứ đại thủ hộ trưởng lão chúng ta từ trước đến nay chỉ có một người luyện thành.

Diệp Bạch, Diệp Khổ kinh ngạc, sau đó ánh mắt của cả hai đều dừng ở trên người Khô Mộc trưởng lão. Diệp Bạch lúc này đột nhiên nhớ tới, Khô Mộc trưởng lão trước kia giảng dạy ở Truyền công các chính là dùng Long Ngâm Truyền Âm thuật, khiến cho hắn bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ sợ Long Ngâm Truyền âm thuật chính là một nhánh của Khô Mộc Long Ngâm quyết, có thể nói bằng bụng, là một môn kỳ công.

Có thể dùng bụng nói chuyện, chắc chắn là một kỳ sĩ. Nhưng có thể sử dụng Khô Mộc Long Ngâm truyền âm thuật, huyền khí tu luyện nhất định đạt tới một cảnh giới sâu xa mới có thể thành. Hóa ra Khô Mộc trưởng lão có công lực như vậy là do tu luyện Khô Mộc Long Ngâm quyết này. Mà Tâm Huyễn, Hồng Diệp, Thập Tuệ ba vị trưởng lão kia thì không luyện thành, xem ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài, hóa ra người có thực lực cao nhất trong tứ đại trưởng lão chính là người ít nói nhất, một mực ngậm miệng luyện công, Khô Mộc trưởng lão này.

Tâm Huyễn trưởng lão nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của hai người thì cười cười nói:

- Bởi vì Khô Mộc đã học được Long ngâm cho nên có thể ngậm miệng nói chuyện, còn chúng ta thì chưa học được. Thời gian cấp bách, không còn bao nhiêu nữa, bí thuật này chỉ có Khô Mộc học được cho nên để lão giảng giải cho các ngươi. Có thể nghe được nhiều hay ít, hiểu được nhiều hay ít là do cơ duyên thiên định, đều là do ngộ tính của các ngươi. Các ngươi chỉ có một đêm, thứ gì không hiểu thì sáng mai tới hỏi. Hừng đông sáng mai, ta sẽ tới đón các ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.