Vô Tận Kiếm Trang

Chương 134: Thổ nạp




Sau khi quyết định xong, Diệp Bạch bắt đầu đưa huyền khí tiến vào, tiến đánh lá chắn bên trong. Lá chắn này vô cùng cứng cỏi, Diệp Bạch dùng hết khí lực của bản thân cũng vô phương đem nó thẩm thấu vào. Cuối cùng, Diệp Bạch chỉ có thể dùng phương pháp cũ, từng chút từng chút mà phá hủy nó.

Cứ như vậy Diệp Bạch bắt đầu cuộc hành trình giải trừ cấm chế. Lúc này đây huyền khí toàn thân của hắn đã tiêu hao không còn tuy nhiên kiếm quyết của Tiên Thiên kiếm khí mới chỉ giải trừ được một phần ba. Chỉ có điều Diệp Bạch vẫn không lùi bước, hắn cũng không tức giận mà lấy huyền đan tro người nhét một hạt vào miệng, tiếp tục giải trừ. Cuối cùng đến khi ăn xong hết ba hạt huyền đan Diệp Bạch cũng đã đem quyển bí kíp bộc phát ra một luồng kim quang. Một lúc sau quyển bí kíp đã phục hồi nguyên trạng, tựa hồ như không có điều gì thay đổi nhưng cấm chế bên trong đã được giải trừ.

Bản lục giai đê cấp bí kíp Tiên Thiên kiếm khí này có cấm chế bên trong tựa hồ như còn mạnh hơn so với bản Lục giai trung cấp bí kíp Hoán Nguyên đại pháp một chút. Trước đó Diệp Bạch chỉ cần nuốt ba hạt Huyền Nguyên đan vào bụng một lần thì đã có thể mở ra. Lúc này hắn tiêu hao đến chính thành thì quyển bí kíp này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Diệp Bạch bắt đầu lau mồ hôi, khôi phục Huyền Khí mà đừng dậy. Hắn xem lại lọ Huyền Nguyên đan thì thấy nó chỉ còn có mười bốn hạt. Lọ Huyền Nguyên đan này vốn có hai mươi hạt, Diệp Bạch đã dùng sáu hạt cho việc giải trừ cấm chế.

Cứ như vậy, Diệp Bạch bắt đầu ngồi xuống, mãi cho đến ngày hôm sau, hắn mới từ từ ngồi lên trên từ mặt đất, cả người hắn có một luồng tinh thần rạng rỡ, huyền khí cuối cùng cũng đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

Lúc này minh nguyệt đã dần lên cao, đúng là lúc tốt nhất để hấp thu Tinh khí nhật nguyệt. Diệp Bạch mở bí kíp ra, bắt đầu dựa theo phương pháp trong đó mà thổ nạp.

Một canh giờ, hai thời thần trôi qua, trong cơ thể Diệp Bạch không có một chút động tĩnh gì, nhật nguyên quang hoa cũng không có chút gì bị hấp thu vào cơ thể của hắn. Diệp Bạch biết rằng gấp gáp không được, lúc này tốt nhất là phải thổ nạp. Diệp Bạch bắt đầu đình chỉ sự hấp thu minh nguyệt, bắt đầu tu luyện Huyền khí của mình.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau nhanh chóng tiến đến. Thái dương hiện lên từ ánh rạng đông, lộ ra luồng quang mang chói lọi trong thiên địa.

Diệp Bạch đón ánh rạng đông, một lần nữa vận hành Tiên Thiên kiếm khí. Chỉ có điều lúc này thứ hắn hấp thu không phải là ánh trăng mà chính là tinh hoa của thái dương, một thứ vào bình minh, một thứ vào giữa đêm khuya, vô luận hắn tu luyện, thổ nạp thế nào thì thái dương trên đỉnh đầu vẫn y nguyên như một, quang hoa không hề động đậy nửa phần. Lúc thái dương đã dần dần rỗng thì bỗng nhiên một đóa quang hoa kim sắc bốc lên, chiếu xạ hàng ngàn hàng vạn quang hoa lên trên người Diệp Bạch, trong nháy mắt, Diệp Bạch liền hút nó vào trong miệng, đưa xuống đan điền.

Sợi hào quang này không ngừng biến hóa, tràn đầy uy lực, Diệp Bạch phải dùng hết sức để áp chế. Cuối cùng sợi quang hoa này cũng không động đậy nữa mà kéo dài thành một hình dáng giống như một cây kim kiếm. Thanh tiểu kiếm kim sắc này tựa hồ như toát ra một luồng nhiệt lực, truyền tới khắp toàn thân của Diệp Bạch, ấm áp dễ chịu giống như ăn thứ đại bổ gì đó.

Thiên địa hào quang tỏa ra lại cũng được Diệp Bạch hấp thu lại, cuối cùng Thái dương tinh hoa cũng được Diệp Bạch phóng ra tạo thành mộng kiếm quang.

Vào lúc chạng vạng tối khi minh nguyệt dần dâng lên, Diệp Bạch một lần nữa lại khoanh chân ngồi xuống, hướng về phía minh nguyệt mà thổ nạp. Ánh trăng bay qua trên đầu của Diệp Bạch theo một hình tròn, đột nhiên một đạo tinh hoa bạch nguyệt từ trong ánh trăng phân ra, tiến gần tới Diệp Bạch. Diệp Bạch khẽ há miệng ra tựa hồ như muốn nuốt nó vào vậy, trong nháy mắt đan điền của Diệp Bạch lập tức xuất hiện thêm một đạo quang hoa, màu xanh trắng. Diệp Bạch bỗng nhiên có một cảm giác mát lạnh vô cùng.

Thời gian dần dần trôi qua, thời gian một buổi tối đã trôi hết, Diệp Bạch cũng không muốn thu nạp Tinh hoa của minh nguyệt nữa, hắn hiện tại đã thỏa mãn đến cực điểm.

Diệp Bạch thật không ngờ trong vòng hai ngày mình chỉ thổ nạp một chút đã hấp thu được hai đạo Nhật Nguyệt tinh hoa. Hiện tại Diệp Bạch đang bắt đầu chuyển hóa, dung hợp chúng nó, biến chúng nó thành một luồng kiếm quang.

Đây chính là thời khắc nguy hiểm nhất. Hậu Thiên lột xác tới Tiên Thiên không thể đơn giản, mười phần thì có tới tám chín phần là chết trong giai đoạn chuyển đổi này.

Tuy nhiên Diệp Bạch không sợ, hắn bắt đầu chuyển dời Âm dương nhị khí. Đầu tiên hắn đem sơi thái dương kim sắc tinh hoa vào trong người, sau đó hắn đem sợi tinh hoa minh nguyệt trắng xanh bao trùm lại thái dương tinh hoa rồi bắt đầu áp súc.

Lúc đầu sợi minh nguyệt trắng xanh bất kể thế nào cũng không thể tới lại gần sợi Thái dương kim sắc tinh hoa, bỏ chạy ở trong đan điền Diệp Bạch, vô cùng tinh nghịch, không thể nắm bắt. Tuy nhiên, Diệp Bạch cũng không hề nổi giận, sau khi kiên trì hơn mười lần cuối cùng cũng bắt được nó. Sợi Thái Dương kim sắc tinh hoa này phải kháng kịch liệt nhưng không có ích gì, Diệp Bạch nắm chặt lấy nó sau đó đưa nó trở lại Đan Điền, Huyền Phù vẫn giữ chặt lấy Thái Dương Tinh Hoa. Diệp Bạch kéo dài nó ra, sau đó đem sợi Nguyệt Chi tinh hoa gần lại nó. Sợi Nguyệt Chi Tinh hoa bắt đầu kháng cự, vặn vẹo lại nhưng Diệp Bạch vẫn dùng Huyền Khí mà ngăn chặn hắn thật chặt. Ở bên trong bọn chúng phản kháng kịch liệt, nếu không phải Diệp Bạch dùng hơn mười đạo Huyền Khí vây chặn thì chỉ sợ trong nháy mắt Đan Điền của Diệp Bạch đã bị bọn chúng phá hủy.

Tuy nhiên, Diệp Bạch đã đề phòng đến chuyện này, Huyền khí của hắn cứng cỏi vô cùng, ở bên trong bị phá vỡ thì bên ngoài lập tức vây thêm một tầng nữa, hai sợi quang hoa bất kể thế nào cũng không thoát ra được. Cứ như vậy, Huyền Khí của Diệp Bạch đã tiêu hao hết, sau khi ăn hai hạt Huyền Nguyên đan, hai sợi tinh hoa cuối cùng cũng dường như đã mệt mỏi, bắt đầu bất động trong Huyền Phù.

Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy vui vẻ, sau đó hắn bắt đầu áp súc, đem cái vòng này quán thêm một bước, khiến cho không gian này càng ngày càng nhỏ lại. Sau đó, Diệp Bạch một lần nữa bạo động, hai bên phát sinh ra xung đột mãnh liệt, từng đạo kiếm khí bắt đầu sinh ra, lao ra khổi bao vây Huyền Khí của Diệp Bạch, tựa hồ như khuếch tán tại đan điền. Kinh mạch Diệp Bạch lúc này tựa hồ như có hàng ngàn hàng vạn kiếm sắc, sau một lát đã tản mát ra thành từng đợt Kim sắc rồi lại biến thành Thanh Bạch quang hoa, không ngừng biến hóa bảy lần như vậy. Sau đó thanh bạch biến thành màu kim sắc, cuối cùng tốc độ của hai bọn chúng ngày càng nhanh, trán của Diệp Bạch lúc này đã toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa.

Diệp Bạch cắn răng chịu khổ, nhận thức luồng kiếm khí trong cơ thể đang xé rách luồng kinh mạch. Linh hồn của Diệp Bạch lúc này bị từng đạo Kiếm khí cắt cho thống khổ, lúc này hắn cuối cùng cũng đã biết tại sao Tiên Thiên Kiếm khí này khó luyện như vậy. Tuy nhiên sự thống khổ này Diệp Bạch vẫn nhịn được.

Một canh giờ sau hào qunag đã tiêu tán, Huyền khí trong Đan điền của Diệp Bạch bắt đầu áp súc. Đột nhiên một tiếng "ầm" nho nhỏ vang lên, tựa hồ như có gì đó bị nổ tung vậy, cuối cùng lớp Huyền Khí trong cơ thể của Diệp Bạch cũng không khống chế nổi mà bị nổ tung. Ở trong đan điền Diệp Bạch lúc này đã có một luồng khí một xanh một trắng bao vây một luồng khí màu đỏ. Lúc này Diệp Bạch bắt đầu từ từ rút Huyền Phù ra, một luồng thanh quang nhàn nhạt phát ra, tạo thành một luồng kiếm khí lạnh thấu xương, ở trong Đan Điền Diệp Bạch lúc này từng đợt đau nhức truyền tới, Diệp Bạch lập tức cảm thấy chóng mặt mê man.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã ung dung tỉnh lại. Lúc này hắn chỉ thấy toàn thân của mình đau nhức, kinh mạch truyền ra từng luồng đau nhức. Diệp Bạch bắt đầu thăm dò cơ thể của mình thì thấy kinh mạch không xảy ra chuyện gì, chỉ thỉnh thoảng truyền tới từng đợt cảm giác đau nhức mà thôi. Diệp Bạch xem xét xong cuối cùng cũng đã hiểu được nguyên nhân kinh mạch đau nhức chính là ở phía trên Đan điền thỉnh thoảng toát ra từng đạo kiếm khí hào quang khuếch tán đi khiến cho người ta thống khổ. Text được lấy tại Truyện FULL

Diệp Bạch bắt đầu xem xét đan điền, sau khi xem xét thì thấy Huyền Phù vẫn đứng yên bất động, nhưng luồng hào quang vẫn một mực co rút khiến cho hắn có cảm giác đau nhức. Đúng là hết chỗ nói, khó trách "Tiên Thiên kiếm khí"này khó luyện như vậy, mình áp súc thành công mà vẫn còn đau nhói, Hai luồng tinh hoa thuộc tính thái dương và luồng tinh hoa thuộc tính Nguyệt đã được hợp nhất, biến thành Nhật nguyệt tinh hoa, ngưng tụ ra Tiên Thiên kiếm khí. Chỉ cần sau này Diệp Bạch cố gắng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì uy lực của nó càng lớn, tuy nhiên đồng dạng với việc đó thì hắn phải chịu nhiều đau khổ, nếu như mỗi ngày đều phải chịu mấy trăm lần loại đau khổ này thì người sắt cũng biến thành điên khùng mất, không có mấy người có thể chi trì tiếp được. Hơn nữa thống khổ này tựa hồ như vô cùng vô tận, từng đợt từng đợt trào lên không biết khi nào mới dứt, cuối cùng nếu như trong chiến đấu kinh mạch đột nhiên đau nhức một hồi, lúc đó phát sinh ra hậu quả gì Diệp Bạch cũng không dám tưởng tượng.

Đây chính là Tiên Thiên kiếm khí đó, không phải là thứ mà người thường có thể chấp nhận được. Độ dày của kiếm khí này cao gấp mười lần huyền khí bình thường, về độ áp súc thì có một lực lượng vô cùng đáng sợ mà hiện tại Diệp Bạch chỉ là một Huyền Sĩ sơ giai, thực lực vô cùng thấp, áp chế không nổi nó. Sau này Nhật nguyệt tinh hoa uy lực càng lớn thì đối với sự phá huy thần kinh của Diệp Bạch cũng càng ngày càng nhiều, không biết phải làm sao để áp chế, khống chế nó để nó không làm thương tổn mình thì chỉ có cách tích lũy tu luyện theo tháng ngày, đem nó tu luyện thật tốt, ôn hòa phục tùng thì lúc sử dụng mới mãnh liệt được. Tiên Thiên kiếm khí này muốn luyện thành không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, chịu bao nhiêu thống khổ, mỗi một tình huống đều không giống nhau, mỗi thời gian đều cần phải kiên trì.

Lúc này Diệp Bạch cũng không còn biện pháp nào, thậm chí hắn còn hơi hối hận. Tuy nhiên hiện tại chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm để nó có thể ôn hòa, kiếm khí trong mãnh mà không bị tổn thương đến kinh mạch ít nhất là ở trong thời gian nắn. Nếu như sớm biết như vậy, hắn chưa chắc đã chấp nhận tu luyện.

Quả nhiên có cái được thì cũng có cái mất, phỏng chừng trong một thời gian rất dài tiếp theo Diệp Bạch chỉ có thể sử dụng bảy phần lực lượng hiện tại của mình, còn ba phần thì phải giữ lại để bảo vệ đan điền bất cứ lúc nào, bằng không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đương nhiên nếu như vạn bất đắc dĩ xảy ra thì Diệp Bạch cũng có thể dùng đạo kiếm khí mà mình vừa mới luyện thành này, phát ra một uy lực khủng bố có thể giết chết tới tận Huyền Sĩ cao cấp. Tuy nhiên khi đó sự đau khổ mà hắn phải chịu đựng nhất định phải nghiêm trọng gấp trăm lần, một thời gian sau mới khôi phục lại được.

Có lợi tất có hại, Diệp Bạch đã không còn đường lùi đành phải tiếp tục lao tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.