Vô Tận Đan Điền

Chương 972: Cửu Khúc Sơn (1)




Hắn là minh chủ của Phong Vân Minh, chỗ ở tự nhiên không thể kém, cho nên còn chưa trở lại, đám người Trúc Âm đã thay hắn chọn xong rồi, là một sơn mạch nguy nga cực lớn, so với chỗ của Tiêu Lăng thì lớn hơn mấy lần, lúc này người của Phong Vân Minh đều đang bận rộn tu kiến.
Đạt tới loại thực lực như bọn hắn, tu kiến cung điện, bố trí trận pháp so với người bình thường thì nhanh hơn nhiều lắm, Nhiếp Vân tiến vào Chấp Pháp điện thời gian không lâu, bên này kiến trúc đã cơ bản thành hình, tốc độ cực nhanh, ngay cả Nhiếp Vân cũng líu lưỡi không thôi.
- Minh chủ, Đạm Đài Tiên Tử tìm ngươi!
Đang cảm khái tốc độ của bọn hắn quá nhanh, Trúc Âm đột nhiên dùng ánh mắt mập mờ chạy tới, vẻ mặt cổ quái nói.
Xoay người nhìn lại, quả nhiên thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt chân thành đi tới, một bộ áo trắng tựa như thủy liên, yên lặng lạnh nhạt, mang theo một cổ uy nghiêm làm cho người không thể xâm phạm.
- Ngươi đi Chấp Pháp điện rồi hả?
Còn chưa tới trước mặt, Đạm Đài Lăng Nguyệt liền nhíu mày hỏi.
- Ha ha, không có việc gì!
Nhiếp Vân lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Thí luyện chấm dứt, Đạm Đài Lăng Nguyệt trở về chỗ ở của mình, cũng không biết sự tình Nhiếp Vân bị bắt.
- Ân, ta đã chuẩn bị xong đồ vật mà Phật môn mật tàng, chúng ta nhanh xuất phát, tốt nhất có thể tranh thủ trở về trước Phá Không tiềm lực bảng tiến hành!
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không hỏi, bất quá biết chắc là phiền toái không nhỏ, lúc này mới nói.
Đạt được Phật môn mật tàng, tăng thực lực lên mới là chính đạo, chỉ cần có thực lực, vô luận ở địa phương nào, cũng có thể bỏ qua quy tắc, tùy tâm sở dục.
Thực lực không đủ, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận chế ước, không có bất kỳ biện pháp nào.
Cái này là sự thật.
- Hiện tại liền đi thôi!
Nhiếp Vân cũng minh bạch điểm ấy, nhẹ gật đầu.
- Tốt!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không nói nhảm, lúc này thân thể mềm mại nhéo một cái, quay người bay ra ngoài.
Nhiếp Vân theo sát ở phía sau.
Ngoại Thế Giới không ở Phù Thiên đại lục, muốn rời khỏi phải thông qua Truyền Tống Trận, hai người một đường phi hành, rất nhanh đã đến Truyền Tống Trận.
Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là đệ tử của Đông trưởng lão, địa vị cực cao, trong tay có được thủ lệnh tự do xuất nhập, rất nhanh hai người liền ra Ngoại Thế Giới, một lần nữa trở lại Phù Thiên đại lục.
- Bảo tàng mà ta nói ở cách nơi này rất xa, hơn nữa không có Truyền Tống Trận, chỉ có thể dựa vào phi hành, cho nên chúng ta phải nhanh một ít!
Ra Ngoại Thế Giới tới Hóa Vân thành, Đạm Đài Lăng Nguyệt tìm địa phương ẩn nấp bố trí Truyền Tống Trận trở về, nhận thức một phương hướng, nhàn nhạt nói.
- Cửu Khúc Sơn?
Nghe được cái tên này, Nhiếp Vân nhướng mày.
Cửu Khúc Sơn, kiếp trước nghe nói qua, từ xưa thì có thuyết pháp “cửu khúc quanh co núi liền núi”, chỗ đó sơn mạch rất nhiều, là hiểm địa nổi danh của Phù Thiên đại lục, cơ hồ không có Nhân loại ở lại, là thiên đường của Yêu thú, Yêu nhân, vô cùng nguy hiểm, như thế nào Phật môn mật tàng sẽ ở chỗ nào?
- Phật môn đã thoát ly Nhân loại một mình tồn tại, bọn hắn ở Phù Thiên đại lục lưu lại chính thống, bị tiễu diệt không sai biệt lắm, Phật môn mật tàng này, vì giấu ở Cửu Khúc Sơn mới có thể may mắn thoát khỏi! Cũng là ta trong lúc vô tình phát hiện!
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, tin tức Phật môn, ngay cả mình kiếp trước cũng rất ít nghe nói, chớ nói chi là hiện tại, nghe nói chủng tộc này cực kỳ thần bí, cụ thể ở địa phương nào là thật không biết.
- Ta nơi này có một Linh binh phi hành, có thể thay phi hành, chúng ta vào thôi!
Hai người phi hành một hồi, Nhiếp Vân lấy ra một kiện Linh binh phi hành.
Cái Linh binh phi hành này cấp bậc thượng phẩm, sử dụng linh thạch tuyệt phẩm làm động lực phi hành mà nói, tốc độ sẽ cực nhanh.
- Ân!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng biết Cửu Khúc Sơn rất xa, chỉ dựa vào phi hành mà nói, không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian, lúc này gật gật đầu, chui vào.
Có được Linh binh phi hành, hai người liền dễ dàng rất nhiều, Nhiếp Vân rất quý trọng thời gian cùng nàng chung một chỗ, trải qua ở chung, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng hòa hợp.
Đạm Đài Lăng Nguyệt tựa hồ đã đồng ý kiếp trước của hắn, một đường đối với hắn cực kỳ quan tâm, cái này để cho Nhiếp Vân liên tiếp vài ngày hưng phấn không thôi.
Đảo mắt đã qua bảy ngày.
Bảy ngày này đối với Nhiếp Vân mà nói, xem như thời gian tuyệt vời nhất trước khi trọng sinh đến nay, mỗi ngày có thể cùng nàng ở chung một chỗ, nghe nàng nói cười, để cho hắn tựa hồ một lần nữa về tới kiếp trước.
Tâm tình cao hứng, nhưng tu vi không có tiến triển gì, Nhiếp Vân biết rõ đạt đến thực lực bây giờ, lại muốn tiến bộ cực kỳ khó khăn, cũng không quá sốt ruột, mỗi ngày dùng nhiều thời giờ nhất, là cùng nàng chung một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm, đàm tiếu tâm đắc tu luyện.
Đối với sự tình khác, Đạm Đài Lăng Nguyệt biết rất ít, nhưng đối với tu luyện lại có giải thích đặc biệt, thường thường một câu, có thể để cho con mắt của Nhiếp Vân sáng ngời, trong lòng cởi bỏ nghi hoặc.
Tuy kiếp trước Nhiếp Vân đạt tới Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, nhưng một mực bị cừu hận che mắt, thời điểm đột phá cũng là nhất cổ tác khí, đối với lĩnh ngộ cảnh giới còn có rất nhiều chỗ nan giải, trải qua khoảng thời gian này nói chuyện, hiểu ra, tuy thực lực không có gia tăng, nhưng nắm chắc cảnh giới càng cường đại hơn, tin tưởng không lâu về sau có thể dùng ở trong thực tiễn.
Thấy nàng giải thích tu luyện sâu sắc như vậy, Nhiếp Vân nhịn không được giơ ngón tay cái với Đông trưởng lão.
Có thể làm cho nàng biết rõ nhiều như vậy, nhất định là công lao của hắn.
- Đúng rồi, ngươi có nghe nói qua thiên phú Linh Hồn sư không?
Đột nhiên Nhiếp Vân linh quang lóe lên hỏi.
- Thiên phú đặc thù xếp hạng thứ tám Linh Hồn sư?
Đạm Đài Lăng Nguyệt không biết tại sao hắn lại hỏi ra cái này, suy nghĩ một chút nói.
- Đúng!
Nghe được nàng biết rõ, tâm tình của Nhiếp Vân khẩn trương.
Nàng kiến thức nhiều như vậy, chỉ mong có thể biết rõ.
- Đây là thiên phú đặc thù chỉ Yêu nhân Đại Tế Tự mới có, cực kỳ lợi hại, sao ngươi lại hỏi cái này?
Đạm Đài Lăng Nguyệt có chút nghi hoặc.
Linh Hồn sư, bởi vì liên lụy linh hồn huyền bí, tất cả mọi người sợ như rắn rết, không muốn nói nhiều, Nhiếp Vân đột nhiên hỏi, làm cho nàng có chút nghi hoặc.
- Ai, sự tình là như thế này...
Thở dài một tiếng, Nhiếp Vân liền nói sự tình Nhiếp Đồng một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.