Vô Tận Đan Điền

Chương 2741: Trái cây khó ăn (2)




Sưu!
Nhiếp Vân tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đưa tay bắt lại trái cây. Lần này, lại thiếu chút nữa làm cho hắn từ trên cây rơi xuống. Thật vất vả mới có thể ổn định thân thể, hắn đưa trái cây đến gần miệng. Trong lúc nhất thời đã cảm thấy mùi thơm xộc vào mũi. Bụng vốn đã đói lúc này lại có tiếng ùng ục vang lên.
- Ta nếm thử một chút, nếu như có độc, lập tức trúc xuất. Cũng không thể ăn nữa, nếu không có độc, như vậy chúng ta sẽ hái thêm mấy quả...
Cầm trái cây, Nhiếp Vân cảnh cáo đệ đệ một câu.
Vật này hắn không biết có độc hay không, thế nhưng dù sao hắn cũng đã trúng độc rất nặng, vì vậy cũng không cần quá quan tâm tới chuyện này.
Mở miệng cắn về phía trái cây, vốn hắn tưởng rằng vật này sẽ giống như nhánh cây vậy, sẽ không cắn được. Thế nhưng không nghĩ tới vừa cắn một cái cũng không tốn sức, trong nháy mắt hương thơm đậm đà đã tiến vào miệng mũi, chất lỏng bên trong trái cây tràn vào bên trong cổ họng của hắn.
- Ồ?
Chất lỏng vừa mới vào miệng, thì Nhiếp Vân lập tức sửng sốt, sắc mặt lập tức xám ngắt, không nhịn được mà mở miệng phun ra bên ngoài.
- Thế nào rồi ca ca? Chẳng lẽ có độc sao?
Thấy hành động này của hắn, vẻ mặt Nhiếp Đồng có chút khói coi.
- Không có độc... Chỉ là quá khó ăn...
Phun nửa ngày, cảm giác tất cả mọi thứ đã bị phun ra, lúc này Nhiếp Vân mới cười khổ nói.
Trái cây trước mắt này, ngửi mùi hương cực kỳ thơm, ai biết được vừa mới ăn vào trong miệng lại giống như ăn hoàng liên vậy, khổ không thể tả. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng ăn thứ nào khó ăn như vậy.
- Khó ăn? Ngay cả khổ cực như vậy chúng ta cũng có thể chịu được, đệ không tin nó lại khó ăn..
Thấy dáng vẻ của ca ca, Nhiếp Đồng khẽ lắc đầu một cái.
Cùng nhau đi tới đây, trải qua vô số chuyện, có khổ cực gì mà chưa từng chịu đựng qua chứ? Chỉ cần không có độc, có thể ăn, như vậy tất cả sẽ không thành vấn đề.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, tay nhận lấy trái cây trong tay ca ca, hắn cũng há mồm cắn một cái. Chất lỏng vừa mới tiến vào trong miệng, sắc mặt của hắn lập tức trở nên xanh biếc:
- Con bà nó, không ngờ lại khó ăn như vậy.
Nói xong hắn giống như Nhiếp Vân, cũng không nhịn được mà không ngừng phun ra ngoài.
Huynh đệ hai người phun một trận, rốt cuộc cũng đã phun ra hết được. Lúc này cả hai không khỏi cười khổ một trận.
Thức ăn cũng đã tìm được, thế nhưng lại khó ăn như vậy, bọn họ không biết nên làm như thế nào bây giờ.
- Đã đi được nửa ngày đường, cũng đói không sai biệt lắm rồi. Dãy núi này nhìn dáng vẻ không biết còn lớn bao nhiêu. Ăn đi, ăn no mới có khí lực tiếp tục hành động, nếu không, cũng không thể để cho chúng ta đói mà chết a.
Nhiếp Vân nói.
- Cũng đúng... Ăn!
Mặc dù khó có thể nuốt trôi trái cây, thế nhưng trong bụng bọn họ lúc này quả thực quá đói. Vì vậy lúc này hai người cũng không quản nhiều được như vậy. Lại lần nữa chặt xuống hai quả, mỗi người một quả, một tay nắm lấy lỗ mũi mình rồi nuốt xuống.
Không thể không nói, trái cây này mặc dù khó ăn, thế nhưng linh khí ẩn chứa trong đó lại vô cùng đầy đủ. Vừa ăn xong một quả thì Nhiếp Vân đã cảm thấy toàn thân có một cỗ nhiệt lưu lan tràn. Cảm giác đói bụng trước đó đã hoàn toàn biến mất.
- Các ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?
Vừa mới ăn xong, đang định tiếp tục hái mấy quả để giữ lại trên đường thì đã nghe thấy có một đạo thanh âm vang lên.
Đạo thanh âm này dùng ngôn ngữ giống như dị tộc vậy, mặc dù hai người nghe không hiểu. Thế nhưng chỉ cần linh hồn ba động thì vẫn có thể phân biệt ra được.
Sửng sốt một chút, hai người vội vàng quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm. Sau đó đồng thời không nhịn được sửng sốt một chút.
Trước mắt là mấy đứa trẻ tuổi không lớn lắm, tay đang cầm cung tên thô sơ, mũi tên đang chỉ về phía bọn họ ở đối diện. Hai mắt cả đám trợn tròn, giống như gặp phải đại địch vậy.
Những đứa trẻ này cũng chỉ chừng mười một mười hai tuổi, y phục trên người có chút xù xì, chân trần, có lẽ là thợ săn trong núi. Chỉ là bản thân tinh thần sung mãn, bên trong thân thể gầy yếu ẩn chứa năng lượng cường đại.
- Cấp bậc Tông chủ?
Nhìn thấy những đứa trẻ mười một mười hai tuổi này đều có cấp bậc tông chủ, huynh đệ hai người nhìn nhau, trong đầu không tự chủ được có chút run rẩy.
Quá rung động!
Từ y phục, phục sức, những người này rõ ràng không có điều kiện tu luyện quá tốt. Thế nhưng dưới tình huống này mà cũng đã có thực lực tông chủ. Như vậy một khi tu luyện, không biết sẽ mạnh bao nhiêu chứ?
- Chúng ta... Là người hái thuốc, không cẩn thận bị lạc đường...
Nhiếp Vân bắt chước giọng nói của đối phương, vội vàng thông báo một tiếng.
Vừa mới tới đây cho nên hắn còn không muốn gây ra phiền toái. Mặc dù những đứa trẻ này chỉ có cấp bậc tông chủ, đối với hắn mà nói cũng không coi vào đâu. Thế nhưng vạn nhất sau lưng đám tiểu tử này có cao thủ thì sao?
Lại nói, hỏi thăm tin tức mới là vương đạo, có thể tránh khỏi tranh đấu là tốt nhất.
- Người hái thuốc?
Mấy đứa bé này nháy mắt, liếc mắt nhìn nhau, trên khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt:
- Ngươi định lừa bịp ai vậy? Người hái thuốc chẳng lẽ không biết Địa Liên quả?
- Địa Liên quả?
Nhiếp Vân chớp mắt nói.
Không cần phải nói, nhất định đối phương đang nói trái cây trong tay hắn lúc này.
- Địa Liên quả cực kỳ khó ăn. Không thể ăn vào, chuyện này chúng ta đều biết, chẳng lẽ người hai thuốc lại không biết chuyện này sao!
Một đứa bé hừ lạnh, nói.
- Chuyện này...
Nhiếp Vân có chút lúng túng, hắn cũng bởi vì đói bụng lắm mới ăn, làm sao có thể nghĩ tới trái cây bề ngoài xinh đẹp như vậy, thế nhưng bên trong lại khó ăn cơ chứ?
Lúc này hắn không thể làm gì khác hơn là lúng túng gãi đầu một cái:
- Chúng ta bị lạc đường, lại quá đói. Cho nên... Mới ăn một chút...
- Bớt nói nhảm đi. Ta thấy các ngươi nhất định là gian tế của Lạc Sơn bộ, bắt trở về giao cho Quán Lăng thúc thúc, để cho hắn xử trí!
Một đứa trẻ trong đó lớn tiếng quát.
Đứa bé này so với người khác cao hơn nửa cái đầu, trên mặt hơi ngăm đen. Trên người lại mặc y phục da thú, nhìn dáng vẻ dường như là đầu lĩnh của cả đám.
- Được, nhìn dáng vẻ của bọn chúng dường như cũng không phải là người tốt lành gì. Bắt về.
Những đứa trẻ khác cũng đồng thời trả lời một câu, mỗi người đều giơ cung tên trong tay lên. Chỉ cần hai người Nhiếp Vân không phối hợp, nhất định bọn họ sẽ bắn tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.