Vô Tận Đan Điền

Chương 2599: Tiến vào lôi hải (Hạ)




Bất kể thiên phú của đối phương cao bao nhiêu, thông minh thế nào, sức chiến đấu mạnh thế nào. Chỉ bằng vào điểm này cũng đáng để cho bọn họ thần phục. Không oán không hối.
Đây mới là thật sự là anh hùng, là nam nhân chân chính!
Trong lòng mọi người đồng thời có chút cảm động.
- Mục đích của chúng ta là phải sống. Đem tên của mình khắc vào trên lệnh bài, ngươi tên là gì?
Không để ý tới mọi người đang cảm động, Nhiếp Vân hỏi tên thanh niên có thể gọi ra được khôi lỗi.
- Tại hạ Mạch Đồ!
Thanh niên này chắp tay nói.
- Rất tốt. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ theo sát sau lưng ta, trước tiên ta sẽ dùng đám da lông này để hấp dẫn lôi điện, một khi da dùng hết. ta sẽ lập tức mang ngươi đi theo, sau đó ngươi nhanh chóng kêu gọi khôi lỗi ra ứng phó!
Nói đến đây, sắc mặt Nhiếp Vân có chút ngưng trọng, lại nhìn vòng quanh một vòng. Hai mắt lập lòe nhìn về phía mọi người, nói:
- Chuyện này liên quan tới tính mạng của toàn bộ mọi người sốhy vọng các ngươi có thể toàn lực phối hợp với ta.
- Được!
Mọi người cũng biết trình độ nguy hiểm lúc này, cho nên đồng thời gật đầu một cái. Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ ngưng trọng, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định không thể dao động.
Nếu đã lựa chọn nghe theo mệnh lệnh của Nhiếp Vân, như vậy bọn họ sẽ không chần chừ.
Mặc dù các thiên tài đều có cao ngạo tự đại và ngạo mạn. Thế nhưng một khi chân chính hàng phục được bọn hắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ càng thêm trung tâm với ngươi. Còn trung tâm vượt xa những người khác.
- Đại nhân, đây là đan dược khôi phục thể lực của ta. Hai hai ải trước đã tiêu hao không sai biệt lắm, chỉ còn lại một chút này. Đại nhân cầm đi, một khi nguyên khí không đủ, như vậy cũng có thể sử dụng...
- Chỗ ta cũng có, mặc dù không tính là đặc biệt trân quý, thế nhưng vẫn có thể ngăn cản được nhất thời.
...
Mọi người rối rít đem đan dược của mình ra rồi đưa cho Nhiếp Vân.
- Những thứ này các ngươi vẫn nên giữ lại cho mình thì hơn. Đề phòng bất trắc xảy ra. Về phần bản thân ta, ta có thủ đoạn riêng của mình!
Nhiếp Vân lắc đầu cự tuyệt.
Trước tiên không nói những lôi điện này đối với hắn không có bao nhiêu lực uy hiếp. Cho dù có uy hiếp thì hắn có Nguyên Khí đan điền, cũng không cần lo lắng về vấn đề nguyên khí, các loại vật phẩm như đan dược còn xa không bằng một phần vạn của Nguyên Khí đan điền.
- Được rồi, lên đường thôi.
Cự tuyệt ý tốt của mọi người, Nhiếp Vân khẽ hô một tiếng, bàn tay giơ lên, một tấm da lập tức vọt tới lôi điện ngập trời phía trước.
Ầm Ầm!
Biển lôi điện nhìn thấy tấm da giống như mèo hoang nhìn thấy cá vậy. Vô số lớn lôi điện cực lớn chợt vọt tới, trong phút chốc đã đánh tấm da thành bụi phấn, những lôi điện này vừa mới hội tụ lại. Chung quanh lập tức xuất hiện một con đường trống rỗng làm cho mọi người có thể đi qua được.
- Đi!
Thấy khe hở đã xuất hiện, Nhiếp Vân biết cơ hội như vậy chỉ thoáng qua một lầnrồi biến mất. Hắn lập tức thét dài một tiếng, phóng thẳng vào bên trong, Mạch Đồ theo sát phía sau hắn. Những người khác cũng đuổi theo, Tĩnh Tâm thì đi theo phía sau cùng.
Vừa tiến vào khu vực lôi điện, mặc dù đại bộ phận lôi điện đã bị tấm da hấp dẫn đi, thế nhưng vẫn có một phần nhỏ lôi điện đánh vào trên người. Lập tức khiến cho toàn thân người ta không nhịn được cảm giác một trận tê dại, có cảm giác như lực bất tòng tâm vậy.
Bất quá, đã trải qua hai ải trước đó, vô luận là sức chịu đựng hay là trình độ nhẫn nại của mọi người đều tăng lên cực lớn. Loại trình độ tê dại này, nếu như đổi lại là trước kia rất có thể sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với tâm cảnh bọn họ. Thế nhưng bây giờ chỉ coi như là bị côn trùng đốt. Vô luận là tâm cảnh hay là hành động đều không có chút gợn sóng nào.
Trong nháy mắt, mọi người đã xông vào khoảng trăm thước trong khu vực lôi điện.
Ùng ùng!
Cảm nhận được mọi người đã xông vào, những lôi điện trước đó tập kích những tấm da dường như cảm thấy mình bị trêu tức. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, vô số đạo lôi điện to tới mức hai ba người mới có thể ôm hết đánh thẳng tới đám người.
- Ngồi xổm xuống ba tấc!
Thấy lôi điện mang theo uy lực diệt thế đánh tới, đã không kịp tránh né, Nhiếp Vân hét lớn một tiếng.
Bây giờ đối với mệnh lệnh của hắn, mọi người cơ hồ đều phục tùng vô điều kiện. Lúc này cả đám cũng không có nghĩ nhiều, tất cả đều khụy gối xuống, ngồi xổm, thấp xuống ba tấc.
Thực lực của bọn hắn như vậy, đừng nói là ngồi xuống ba tấc ngắn ngủn, cho dù là nằm xuống thì tốc độ đi lên cũng sẽ không bị chậm đi quá nhiều.
Ầm Ầm!
Mọi người vừa mới ngồi xuống thì đã nghe được tiếng nổ vang lên trên đầu, một tấm da đã lơ lửng trên đầu, ngăn cản lôi điện ở bên trên.
Sưu Sưu Sưu Sưu!
Biết đạo lôi điện muốn lần nữa súc thế nhất định sẽ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi, cho nên mọi người nhanh chóng phóng về phía trước.
Đi ở trong biển lôi điện, mọi người có cảm giác dường như đang cạnh tranh với tử vong vậy. Vị trí lôi điện đầy trời xuất hiện hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần thiếu niên đi đằng trước phán đoán sai một chỗ, như vậy tất cả mọi người trong nháy mắt cũng sẽ biến thành tro bụi, không có một chút ngoài ý muốn nào.
Trong lòng mọi người cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng sinh ra sự lệ thuộc và tín nhiệm nồng đậm.
Đối phương tự tin như vậy, hai mắt tỉnh táo tĩnh lặng giống như hồ nước, dường như không phải chịu ảnh hưởng của bên ngoài một chút nào.
Loại vẻ mặt này khiến cho mọi người vốn có chút chột dạ lập tức lòng tin tăng nhiều. Từng người lập tức phấn chấn tinh thần lên gấp trăm lần.
Ải thứ hai vị thiếu niên này đã mang theo bọn họ sáng tạo kỳ tích, Có lẽ... Cửa ải này, thiếu niên này cũng có thể làm được như vậy.
Trong lòng mọi người đang suy nghĩ lung tung, thế nhưng dưới chân cũng không có ngừng nghỉ chút nào. Trong nháy mắt đã đi tới mấy trăm dặm. Lôi điện ở nơi này so với bên ngoài càng thêm dày đặc, lôi điện màu xanh đen giống như thủy triều phong tỏa tất cả đường đi, khiến cho người ta căn bản không thể nào tránh né qua được.
Đi tới nơi này, Nhiếp Vân không khỏi giật mình.
Những tấm da mới vừa rồi mọi người chuẩn bị lúc này đã dùng hết không sai biệt lắm. Muốn tiếp tục xông lên, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào phương pháp thứ hai mà thôi.
- Mạch Đồ, gọi ra khôi lỗi đi!
Thấy trước mắt là một mảnh điện mang màu xanh rậm rạp chằng chịt, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, lại xoay người nhẹ nhàng chộp một trảo. Mạch Đồ lập tức bị một đạo quang mang bao phủ, mũi chân rời khỏi mặt đất, tựa như phi hành vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.