Vô Tận Đan Điền

Chương 2530: Kim Linh Giáp Trùng




Nghe vấn đề này không quan hệ với bảo thạch, cẩn thận cân nhắc lại cực kỳ quan trọng, từ thực lực của tán tu đó và suy đoán ra phẩm cấp của bảo thạch.
- Vài vạn năm trước... Ta không biết, hiện tại hắn là nửa bước chúa tể đại tam trọng, tuy không bằng ta nhưng tuyệt đối không kém nhiều!
Các chủ Linh Nhất Các vội nói.
- Cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng đều là người sống không biết bao nhiêu năm, tán tu bởi vì tài nguyên chế ngự nên tấn cấp càng chậm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vài vạn năm trước có tu vi không khác hiện tại bao nhiêu, ít nhất cũng có nửa bước chúa tể tiểu tam trọng...
Phù Ám Triều nói xen vào.
Không phải ai cũng có thể giống Nhiếp Vân chúa tể tấn cấp như bay, tu luyện giả bình thường muốn tiến thêm một bước đều cần tu luyện vài vạn năm trở lên, thời gian ngắn như thế, đệ tử thế lực lớn còn khó lĩnh ngộ một đại đạo, càng đừng nói tán tu không có tài nguyên gì.
- Nửa bước chúa tể đại tam trọng...
Nghe được hắn phán đoán, Nhiếp Vân gật gật đầu và phân tích.
Cái bệ Chân Huyết Vương Quan đã có uy lực hỗn độn thần binh đỉnh phong, Tĩnh Tâm Bình có được lực lượng nửa bước chúa tể thần binh, chân huyết chi tinh là đồ vật trọng yếu nhất của vương Quan Trung, mặc dù không bằng dung hợp cả vương miện nhưng không kém hơn nửa bước thần binh.
Đồ vậ cấp bậc này, nếu kẻ có thực lực thấp cầm, đừng nói thúc dục, mang theo cũng là âấn đề.
Cảnh giới nửa bước chúa tể đại tam trọng không tồn tại vấn đề này, hơn nữa có thể cứu mạng cường giả như thế, cấp bậc cảu bảo thạch không thấp, ít nhất cũng là nửa bước chúa tể thần binh.
Từ đó suy tính ra, hơn nữa bộ dạng và khí tức của tinh thạch đều đúng như Tĩnh Tâm miêu tả, hoàn toàn không có vấn đề gì.
- Mang ta đi thanh linh thiên vực Tuyệt Mệnh Quật!
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không hắn đều nói ra.
Hắn bắt buộc phải có A Da Nạp Chi Tinh, lúc này tìm người có tin tức linh thông khẳng định có trợ giúp cực lớn.
- Có thể cống hiến vì Nhiếp Vân chúa tể là vinh hạnh của ta.
Các chủ Linh Nhất Các vui vẻ.
Hắn đắc tội Nhiếp Vân, sợ nhất đối phương không cần hắn, chỉ cần có cần thì hắn không cần phải chết.
Hơn nữa biết rõ vị này chính là Nhiếp Vân chúa tể, cũng nhớ tất cả tin tức về hắn, vị này chính là kẻ không sợ trời không sợ đất, chỉ cần động thủ sẽ không hề cố kỵ, nếu thần phục làm thuộc hạ thì có chỗ tốt vô cùng.
Không nói chuyện khác, trước kia đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều, Bạch Đầu tôn giả có thực lực tương tự với hắn, thậm chí còn hơi có không bằng, hiện tại đã là cường giả chúa tể!
Xuất hiện biến cố này, tất cả đều là vì Nhiếp Vân chúa tể sau lưng!
Cho nên nghe được Nhiếp Vân bảo hắn dẫn đường, hắn không nói nhảm, trực tiếp mừng như điên.
- Nhiếp Vân chúa tể, ta cảm thấy trực tiếp đi thanh linh thiên vực Tuyệt Mệnh Quật không phải là việc tốt.
Linh Nhất chúa tể nói.
- Ah?
Nhiếp Vân nhìn sang.
- Ta cảm thấy có lẽ nên đi tìm tán tu kia, bảo hắn dẫn đường đi tìm viên bảo thạch kia mới có khả năng càng lớn.
Linh Nhất chúa tể nói.
- Ân, không sai!
Nhiếp Vân gật đầu.
Tuy hắn chưa từng đi qua thanh linh thiên vực nhưng đã nghe tên thì biết nó không nhỏ, tìm một viên bảo thạch trong nơi lớn như thế thật không dễ dàng, nếu có dẫn đường thì khác.
Dù sao hắn đã từng tiến vào Tuyệt Mệnh Quật, cũng còn sống đi ra, nói rõ hắn vô cùng quen thuộc nơi này.
- Hiện tại đi dò xét tán tu kia dang ở đâu.
Các chủ Linh Nhất Các nói xong nhắm mắt lại, một đạo gợn sóng bay ra khỏi đầu của hắn.
- Kim Linh Giáp Trùng?
Cảm nhận gợn sóng nào, Nhiếp Vân sững sờ, lập tức giật mình.
Khó trách này các chủ Linh Nhất Các lại biết chuyện thiên hạ, thì ra hắn không phải là nhân loại, mà là một loại thượng cổ thần thú, Kim Linh Giáp Trùng!
Loại giáp trùng này giống như Vạn Lực Vương, là vương giả trời sinh, có thể khống chế vô số tiểu giáp trùng, những bọ cánh cứng này phi thường nhỏ, giấu ở không trung, dưới bùn đất cho nên khó mà tìm ra, bởi vậy muốn dò xét tin tức lại vô cùng đơn giản.
Xem bộ adngj các chủ, chỉ sợ hắn đang ra lệnh cho giáp trùng tìm kiếm, hơn nữa còn trải rộng tam giới, nếu không hắn không có khả năng có tin tức linh thông như thế, muốn dò xét cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, đám giáp trùng này không phải vạn năm, dò xét chuyện bình thường còn được, tu vi đạt tới cấp bậc như Nhiếp Vân đã cảm ngộ Thiên Đạo, nếu như không muốn bị phát hiện, đừng nói đám giáp trùng này, cho dù ngồi trước mặt các chủ cũng không bị phát hiện.
Khả năng chính vì nguyên nhân này tin tức của hắn tương thông tứ hải nhưng không biết đám người Nhiếp Vân tới đây, lúc này mới gây ra cục diện khó xử như thế.
- Nhìn xem Linh Nhất chúa tể là cái gì...
Biết rõ các chủ Linh Nhất Các có bản thể là Kim Linh Giáp Trùng, Nhiếp Vân dùng thiên nhãn lặng lẽ quan sát Linh Nhất chúa tể.
Đều là chúa tể nhưng thực lực của hắn còn mạnh hơn quá nhiều, xem thấu đối phương quả thực dễ dàng.
- Không ngờ cũng là Kim Linh Giáp Trùng... Khó trách làm chỗ dựa của Linh Nhất Các, chỉ sợ các chủ là con nối dõi của hắn...
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Vị Linh Nhất chúa tể và có bản thể như các chủ, có được huyết mạch đồng nguyên, không cần phải nói, nhất định là phụ tử, các chủ Linh Nhất Các có thể là con hoặc là cháu của hắn.
Chính bởi vì như thế, đường đường chúa tể nhảy ra khỏi tam giới mới cam nguyện làm chỗ dựa sau lưng Linh Nhất Các, từ đó người khác không dễ dàng tới gây phiền toái.
- Tìm được...
Nhiếp Vân đang phỏng đoán, các chủ mở mắt ra, vẻ mặt mang theo lo lắng.
- Như thế nào?
Xem bộ dạng của hắn, nội tâm Nhiếp Vân chấn động.
- Ta đã tìm được tán tu kia nhưng hắn đang bị người ta đuổi giết, tình huống không quá tốt...
Các chủ vội nói.
- Bị người đuổi giết?
Sắc mặt mọi người trầm xuống.
Người nọ tìm được mấu chốt của A Da Nạp Chi Tinh thực cũng bị người giết chết, còn muốn tìm được tinh thạch, chỉ sợ độ khó gia tăng không biết bao nhiêu lần.
- Đi, trên đường lại nói rõ chi tiết cho rõ tình huống.
Biết rõ những chuyện này, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, bàn tay của hắn vung lên sau đó một cổ thuyền xuất hiện, thân thuyền to lớn chấn động không gian và bay đi.
Linh Nhất chúa tể cảm thấy thân thể trầm xuống và bị bắt đi, hắn không có chút năng lực phản kháng gì, giờ mới hiểu được mình chênh lệch với Nhiếp Vân chúa tể lớn cỡ nào, nội tâm hắn càng kính sợ không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.