Vô Tận Đan Điền

Chương 2493: Phá cục như thế nào? (2)




- Khi chúng ta mới tới đây, phía trên này cũng có tượng đá của chúng ta. Khi đó ta đã cảm thấy kỳ quái, cho nên mới đi tới trước mặt nó. Lại nhẹ nhàng đụng chạm vào một cái, ai ngờ tượng đá vừa mới đụng vào tay ta thì đã lập tức vỡ nát thành bụi phấn, hóa thành bụi mù đầy trời!
Tú Linh đại đế từ từ thuật lại, trên mặt hiện lên vẻ phẫn hận:
- Trong khi ta đang cảm thấy kỳ quái thì ngay sau đó đã thấy tượng đá của Tiêu Diêu Tiên sống lại. lại một kiếm đâm về phía ta! Lúc ấy ta không đề phòng chút nào, bụng bị một kiếm xuyên qua. Trong lúc tức giận mới chiến đấu cùng hắn. Chưa được bao lâu thì các ngươi đã tới!
- Ách? Ngươi nói tượng đá của Tiêu Diêu Tiên sống lại? Mới vừa rồi... Người chiến đấu với ngươi vừa rồi là cái tượng đá kia sao?
Nhiếp Vân sửng sốt nói.
- Không sai, tuyệt không sai. Ta đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa ta còn trúng một kiếm! Cho nên, ta biết người này tuyệt đối là giả! Mặc dù không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì khiến cho các ngươi không nhìn ra được. Thế nhưng nếu giữ hắn lại nhất định sẽ trở thành mầm tai họa. Khiến cho chúng ta rơi vào trong nguy hiểm!
Tú Linh đại đế thề thốt.
- Chuyện này...
Nhiếp Vân không có trả lời nàng ngay mà lại nhìn qua tượng đá trước mắt.
Lợi dụng thiên phú thiên nhãn sư cẩn thận quan sát một chút. Đống tượng đá trước mắt này tuyệt đối là tượng đá thật, không có bất kỳ dấu hiệu sinh mạng nào.
Tượng đá biến thành người... Còn chiến đấu với nàng, chuyện này... Rốt cuộc là thật hay giả đây?
Nếu như là giả, như vậy sơ hở này cũng quá rõ ràng a.
Sưu sưu!
Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên có tiếng xé gió tiếng vang lên, đám người Phù Ám Triều đã bay tới.
- Chủ nhân!
Đám người Phù Ám Triều đi tới trước mặt hắn.
- Tiêu Diêu Tiên đã nói cái gì?
Nhiếp Vân truyền tới một đạo ý niệm.
- Hắn nói sau khi đi tới nơi này đã gặp tượng đá giống bọn họ như đúc. Khi hắn đi quan sát tượng đá thì tượng đá của Tú Linh đại đế đột nhiên biến thành người, lại đâm một kiếm sau lưng hắn. Nếu không phải hắn tránh né nhanh, nhất định đã sớm bị đánh chết...
Ý niệm của đám người Phù Ám Triều và Đoạn Diệc đồng thời truyền tới, đem lời nói của Tiêu Diêu Tiên thuật lại rõ ràng.
- Ách...
Nghe bọn họ thuật lại xong, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ. Lời nói của Tiêu Diêu Tiên và Tú Linh đại đế lại giống nhau như đúc. Đều là tượng đá đột nhiên biến thành người, đánh lén bản thân. Thậm chí ngay cả chi tiết tỉ mỉ cũng không có một chút sự khác biệt nào.
Cái này... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là người nào đang nói dối?
- Chủ nhân, như vậy phải làm sao đây?
Đám người Phù Ám Triều cũng từ trong miệng Tử Đồng Bất Hủy biết được nội dung lời Tú Linh đại đế nói. Mọi người trố mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút phát điên.
- Có thể lời bọn hắn nói đều là thật, cũng có thể đều là giả. Như vậy đi, bốn người các ngươi coi chừng hai người bọn họ, không nên để cho bọn họ chiến đấu. Ta đi xem những tượng đá này một chút, có lẽ có thể từ bên trong đó tìm ra được dấu vết gì đó.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân nói.
- Được!
Mọi người cũng biết bây giờ không có biện pháp nào khác cho nên đồng thời gật đầu một cái.
Sắp xếp xong, không để ý tới mọi người nữa, Nhiếp Vân nhấc chân đi tới chỗ tượng đá.
Nếu như Tú Linh đại đế nói đúng, sau khi đụng vào những tượng đá này thì tượng đá sẽ vỡ vụn. Như vậy hắn sẽ không ngại nhìn một chút, nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì.
Đi mấy bước đã tới trước mặt tượng đá, sau đó hắn lại đi quanh nó một vòng.
Vô luận từ góc độ nào nhìn vào, đây đều là tượng đá được khắc từ đá bình thường, không có bất kỳ chút lực lượng ba động nào. Cũng không có bất kỳ một chút năng lượng nào xoay quanh, cực kỳ bình thường.
Đi tới phía trước tượng đá, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào bên trên.
Tượng đá lung lay hai cái, phát ra tiếng ken két rồi ầm ầm đổ xuống đất, vỡ vụn thành vô số hòn đá lớn nhỏ không đồng đều.
Tượng đá của bản thân vỡ vụn, Nhiếp Vân nhìn về phía những tượng đá khác. Bốn pho tượng còn lại cũng không giống như lời Tiêu Diêu Tiên và Tú Linh đại đế nói mà sống lại. Bốn pho tượng vẫn lẳng lặng đứng bất động.
Đi tới trước mặt bốn pho tượng đá khác, hắn lại đụng vào bên trên mỗi pho tượng một cái, bốn pho tượng đá đồng thời phát ra tiếng ken két. Liên tiếp đổ ập xuống đất, vỡ thành đá vụn.
Không có xuất hiện bất kỳ chút biến cố nào.
- Cái này... Đều là tượng đá bình thường a, làm sao có thể biến thành người sống được chứ?
Lần nữa nhìn đá vụn một lần, Nhiếp Vân vẫn không phát hiện ra được bất kỳ vấn đề gì. Hắn đi tới trước mặt mọi người.
Lúc này, cho dù là hắn cũng có chút không rõ ràng, suy nghĩ có chút mơ hồ.
Hai người này, rốt cuộc là người nào nói thật? Người nào nói dối?
Hai người coi nhau là kẻ thù như vậy, nhất định không thể hợp mưu được. Cho dù tách ra hỏi thì cũng không thể nào thông đồng được. Nhưng mà lời bọn họ nói lại giống nhau như đúc, đều là tượng đá biến thành người... Tượng đá làm sao có thể biến thành người được chứ? Hơn nữa còn tới mức ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra sơ hở?
Chẳng lẽ... Hai người này đều đang nói dối?
Lần nữa quay đầu nhìn về phía tượng đá tan vỡ, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu một cái.
Hiện tại hắn có cảm giác như đang tiến vào một dòng nước lũ. Nếu như không tìm được phương hướng chính xác, như vậy sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi. Khi đó sẽ không có đường ra nữa.
Ánh mắt nhìn về phía những người khác, không chỉ có Tú Linh đại đế, Tiêu Diêu Tiên. Dường như tất cả mọi người đều có vấn đề, nhưng mà hắn lại không biết giải quyết như thế nào.
Đi tới Hư Không giới, bắt đầu từ lúc thực lực rớt xuống, dường như bọn họ đã tiến vào một bẫy rập cổ quái, không có chủ kiến của mình. Tất cả đều dựa theo suy nghĩ của người bố trí bẫy rập.
- Chủ nhân, tượng đá...
Thấy tượng đá vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đầy đất, Nhiếp Vân lại lần nữa đi tới, đám người Đoạn Diệc vội vàng nhìn qua.
Cảnh tượng trước mắt có chút quái dị, bọn họ cũng cảm giác ra được, cho nên nếu nói không khẩn trương là giả.
Chỉ hy vọng chủ nhân trước mắt nhiều lần sáng tạo kỳ tích này có thể lần nữa sáng tạo ra kỳ tích, mang theo bọn họ thuận lợi thoát ra khỏi mê hoặc trước mắt, thành công đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.