Vô Tận Đan Điền

Chương 2382: Hù dọa hai vị Chúa Tể (2)




Ban đầu người ta ẩn giấu thực lực, giao hảo với người ta nhất định sẽ được công nhận, mà bây giờ sẽ đi qua, nhất định đối phương sẽ không để ý tới!
- Sau này nhất định phải có quan hệ tốt với Đào Huân!
Vĩnh Dạ hoàng đế quay đầu nhìn về phía đám đại thần sau lưng.
Trước đó trong bọn họ không có ai coi trọng thiếu niên gọi là Vân Đồng này. Chỉ có Đào Huân giao hảo với hắn, sợ rằng sau này nếu muốn lui tới cùng với đối phương thì chỉ có thể thông qua Đào Huân này mà thôi.
Tùy tiện kết giao một người không nổi danh lại chính là Chúa Tể, vận khí của Đào Huân này quả thực là nghịch thiên.
- Nhiếp Vân...
Lúc này Đào Huân đang được đám người Vĩnh Dạ hoàng đế cảm thán vận khí tốt tới mức đáng sợ lại đang nhìn thân ảnh trôi lơ lửng trên không trung, thân thể không ngừng run rẩy.
Lúc này hắn đã biết tiểu nhân vật đi theo phía sau hắn trước đó là một vị cường giả Chúa Tể, Đào Huân bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng tràn ngập kính sợ.
Trước còn nói người ta hai lúa, ngu ngốc. Bây giờ mới phát hiện ra người hai lúa, ngu ngốc chính là mình!
Thực lực của đối phương như vậy, hắn cũng không có phát hiện ra, đây không phải là người ngu thì là cái gì?
Trong lòng kính sợ, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Cũng may hắn không có bởi vì thực lực đối phương không mạnh mà vứt bỏ đối phương, nếu không, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm là một cổ thi thể rồi.
Nhiếp Vân không biết hành động của mình đã mang tới biến hóa thế nào trong lòng cho mọi người chung quanh, cho dù hắn biết thì cũng không thèm để ý.
Thực lực đạt tới cấp bậc Chúa Tể, tầng thứ sinh mạng đã xảy ra lột xác, suy nghĩ của những người này đã không còn quan trọng.
Khẽ cười một tiếng, hắn nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên cách đó không xa, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích.
Nếu như không phải có đối phương xuất hiện, nhất định hắn sẽ phải bại lộ tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
- Đa tạ tiền bối xuất thủ!
Nhiếp Vân khom người, nói ra lời cảm kích phát ra từ tận đáy lòng.
- Không cần khách khí, bây giờ chúng ta là cường giả đồng cấp, không cần gọi là tiền bối, gọi ta là Tiêu Diêu Tiên hoặc là Lý Tiêu Dao là được!
Tiêu Diêu Tiên cười nói.
- Vậy thì gọi là Tiêu Diêu Tiên đi!
Nhiếp Vân gật đầu nói.
- Ha ha, thật không nghĩ tới, tiểu tử ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy. Trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp đã có được thực lực như vậy, xem ra sau này cũng không cần ta bảo vệ nữa.
Trong mắt Tiêu Diêu Tiên tràn ngập vẻ tán dương.
Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy vị thiếu niên này cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng thông thường mà thôi. Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng lại đạt tới thực lực như vậy. Quả thực khó có thể tưởng tượng nổi!
- Không cần bảo vệ, thế nhưng cần có người phụng bồi uống rượu a. Không biết tiền bối có hứng thú hay không?
Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng.
- Nếu như có loại Hầu Tâm tửu lần trước thì cầu còn không được a.
Nghe nói tới uống rượu, hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng ngời. Chỉ thiếu chút nữa không có chảy ra nước miếng, đâu còn có nửa điểm bộ dáng, khí độ của Chúa Tể nữa chứ?
- Cổ Ung tông chủ, ta muốn cùng đi uống rượu với Tiêu Diêu Tiên, nếu như các ngươi muốn tiếp tục ở lại chiến trường tam giới, ở đây có ba tấm phù lục. Là thứ ta vừa mới luyện chế, mang theo một kích toàn lực của ta. Một khi gặp phải nguy hiểm thì có thể trực tiếp sử dụng! Đào Huân, ngươi đi cùng đám người Cổ Ung tông chủ đi, ta cũng không tiện đi với ngươi nữa!
Nhiếp Vân quay đầu phân phó một tiếng, bàn tay khẽ lật một cái, trong lòng bàn tay đã có mấy khỏa phù lục bắn về phía đám người Cổ Ung.
Thực lực đã bại lộ, đi tới chỗ nào nhất định cũng sẽ dẫn tới vô số người chú ý. Nếu như muốn đi tìm Tam Giới Chi Tâm thì cũng chỉ có thể lặng lẽ mà làm. Cho nên hắn chỉ có thể tạm thời rời đi mà thôi.
- Vâng!
Thấy Nhiếp Vân trở thành Chúa Tể, hơn nữa còn bắt đi một vị Chúa Tể, hù dọa hai vị, tới lúc này Cổ Ung vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ.
Quy Khư Hải luôn luôn suy yếu lâu ngày cũng là bởi vì không có chỗ dựa. Đột nhiên xuất hiện một vị Chúa Tể, có thể đoán được, sau này địa vị của Quy Khư hải nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên. Những tông môn khác sẽ không dám nói nhiều!
Hơn nữa trấn tông chi bảo của ba đại tông môn bị Nhiếp Vân lấy đi, tông chủ, Vô Thượng trưởng lão bị giết. Không cần suy nghĩ, không cần thời gian bao lâu, ba tông này sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, không thể theo kịp bước chân của Quy Khư Hải nữa!
- Vẫn là Cửu Tiên trưởng lão có ánh mắt tốt!
Nhớ tới Nhiếp Vân này là do Cửu Tiên trưởng lão hết sức đề cử mang tới, Cổ Ung không khỏi cảm khái một câu.
Nếu như không phải có Cửu Tiên trưởng lão ánh mắt tốt, mang hắn đến, sợ rằng Quy Khư Hải sẽ mất đi một lần cơ hội xoay người, hoàn toàn bị diệt.
- Chủ nhân... Chúng ta làm sao bây giờ?
Thấy Nhiếp Vân muốn rời khỏi, đám người Phù Ám Triều vội vàng truyền âm.
- Các ngươi tiếp tục đợi ở Tam giới ma bàn, một khi có tin tức Tam Giới Chi Tâm, lập tức đưa tin cho ta!
Nhiếp Vân nói một câu.
- Vâng!
Phù Ám Triều lập tức vội vàng gật đầu.
Mặc dù không biết vì sao chủ nhân lại muốn tìm Tam Giới Chi Tâm, thế nhưng nếu chủ nhân đã ra lệnh cho hắn, như vậy hắn cũng sẽ kiên quyết tuân thủ.
- Đi thôi!
Sau khi sắp xếp xong tất cả, thân thể Nhiếp Vân thoáng một cái đã cùng với Tiêu Diêu Tiên biến mất trước mặt mọi người. Giống như chưa từng tồn tại vậy, cho dù là người thực lực mạnh nhất trong đám người là đám người Vĩnh Dạ hoàng đế cũng không thể phát hiện ra chút dấu vết nào.
- Đây mới là thực lực của cường giả Chúa Tể.
Cảm thán một tiếng, đám người Vĩnh Dạ hoàng đế tiếp tục bay đi vào chỗ sâu trong Tam giới ma bàn.
- Nguy hiểm thật!
Trong Hỗn độn thế giới yên tĩnh, một chiếc cổ thuyền hoảng hốt bay đi. Lúc này cổ thuyền ngừng lại, sắc mặt Kiền Huyết hoàng đế trên trên boong tàu tái xanh. Đến bây giờ sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, có chút hoảng loạn.
- Bệ hạ, vì sao chúng ta lại phải chạy trốn?
Một đại thần từ trong khoang thuyền đi ra, thấy hoàng đế của đế quốc biến thành bộ dáng như vậy, hắn cảm thấy khó hiểu không thôi.
Chẳng qua lão tổ chỉ bị bắt mà thôi, có lẽ không được bao lâu là có thể thoát khốn. Vì sao hoàng đế lại xoay người bỏ chạy, một khi lão tổ đi ra biết hắn chạy trốn như vậy, nhất định sẽ tức giận không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.