Vô Tận Đan Điền

Chương 2336: Định Hồn Pha




- Hỏng bét, bị hắn lừa gạt...
Nhiếp Vân sững sờ, giờ mới hiểu ra.
Thì ra gia hỏa kia thiêu đốt tâm hỏa đồng quy vu tận là giả, mục đích chân thật là bức mình sau đó đào thoát.
Lần thứ nhất gặp có người thi triển ra tâm hoả, nội tâm Nhiếp Vân rung động, cũng không nhìn ra thủ đoạn của đối phương, lúc này mới trúng kế cho nên mới để hắn đào tẩu.
Cho dù hắn có đào tẩu đi chăng nữa, vừa rồi thi triển tâm hoả tuyệt đối là thực, nói cách khác tuy thành công đào thoát nhưng nguyên khí hao tốn nhiều, thương thế không nhẹ, gặp lại lần nữa không đáng lo.
- Xem ra những chuyện này với lão quái vật sống hàng tỷ năm chỉ là chuyện nhỏ, tâm trí hay thủ đoạn của ta còn chưa đủ thành thục.
Nhiếp Vân lắc đầu.
Lúc ấy sợ bị nhiễm tâm hoả cho nên vội vàng thối lui, cũng không nhìn rõ mục đích của đối phương, nếu như cẩn thận quan sát mới có thể phát giác sơ hở, do đó làm ra đối sách tương ứng và ngăn cản đối phương đào tẩu.
Lúc này đối phương chạy thoát, còn muốn bắt được chỉ sợ đã không dễ dàng như vậy, muốn ép hỏi phương pháp Ma Luyện đại kết giới cũng không thể nào..
- Tính toán, chỉ cần có thể tiến vào tầng thứ ba, nhất định có thể tìm được thằng này!
Lắc đầu sau đó thu hồi tất cả bảo vật vào trong cơ thể, phân thân cũng dung nhập thân hình, lúc này bản thể biến lại bình thường và trở lại thạch lương.
Nếu biến thành khổng lồ hoàn toàn có thể rất nhanh vượt qua thạch lương dễ dàng, vạn nhất thạch lương không chịu nổi và trực tiếp té xuống mới gọi là phá hoại.
Biến thành hạt bụi có thể phi hành, lực thôn phệ ở phía dưới không lớn như vậy nhưng muốn đi xa trong thạch lương, không biết phải bao trong bao lâu nữa, còn nữa, vạn nhất thạch lương này là một loại khảo nghiệm, dùng thủ đoạn khác tiến lên không tính, làm lại lần nữa mới thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nơi này thật sự quá quỷ dị, quỷ dị không thể dùng ngôn ngữ hình dung, tất cả nên tuân theo quy củ mới tốt.
Bàn chân đặt lên thạch lương, Nhiếp Vân cũng không gọi Đoạn Diệc ra ngoài, ánh mắt ngưng trọng nhìn phía trước.
Sương mù chung quanh rất nặng, chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách trước đó không xa, thậm chí không nhìn thấy tung tích đám người Phù Ám Triều đâu cả.
- Dựa theo lẽ thường, cho dù cách một đoạn trên thạch lương cũng không thể không nhìn thấy đám người Phù Ám Triều...
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ, hắn tiến lên phía trước và quan sát.
Đám người Phù Ám Triều vừa đi vào thạch lương thì hắn tiến vào ngay, tuy trong đó gặp phiền toái nhưng thời gian cách nhau không dài, làm sao có thể biến mất trong nháy mắt?
Lại nói thạch lương chỉ có một phương hướng, một người có thể hành tẩu, Quỷ U tôn giả, Ma Luyện tôn giả đều đi cùng một hướng, tại sao hắn không gặp được đám người Phù Ám Triều?
Chuyện này rất không có khả năng, trong thời gian ngắn là không kịp ah.
Cho dù đám người Phù Ám Triều không phải Quỷ U tôn giả, Ma Luyện tôn giả đối thủ cũng không kém nhiều, không có khả năng bị chém giết không một tiếng động, còn không cho rằng không ai bị thương!
Cách giải thích duy nhất... Đám người Phù Ám Triều đã thông qua thạch lương.
Gia hỏa này khẳng định biết rõ phương pháp thông qua thạch lương nhưng lại không nói với mình!
Từ khi hắn tiến vào thạch lương đến khi Quỷ U tôn giả xuất hiện, thời gian cũng không dài, thời gian ngắn như thếđaám người Phù Ám Triều đã thông qua... Làm sao có thể?
Chiều dài thạch lương, hắn sử dụng thiên nhãn cũng không nhìn thấy cuối cùng, nói sau, sương mù dầy đặc như thế, hơi không cẩn thận sẽ té xuống, không thể đi nhanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cúi đầu nhìn thạch lương phía sau, hắn quay ra sau nhìn một vòng và suy nghĩ, trong mắt Nhiếp Vân bắn ra một tia tàn nhẫn.
- Thử một chút, thành công liền thành công, không thành công nói sau!
Hít sâu một hơi, bàn tay khẽ động, Lưu Quang xuất hiện trong tay, hắn cau mày và trường thương xoay tròn, hắn thét to và đâm thẳng vào thạch lương.
Lần này hắn có ý định đánh nát thạch lương.
Một khi thạch lương đứt gãy không thể bước đi, lực thôn phệ phía dưới lớn như thế, rơi vào trong đó tuyệt đối không may mắn thoát khỏi.
Hắn làm như vậy mà bị người khác nhìn thấy quả thực không thể tin được, cho rằng hắn đã nổi điên.
Ầm ầm!
Uy lực của chúa tể thần binh cường đại lại phối hợp lực lượng của hắn, thạch lương bình thường không chịu nổi, chỉ qua một lúc đã xuất hiện vết rách, tiếng nổ mạnh vang lên, thạch lương sụp đổ.
Thạch lương vừa đứt, lực thông phệ cường đại phía dưới bao phủ, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, không buồn không vui, cũng không có động tĩnh gì.
Hô!
Thời điểm cảm giác lực thông phệ phía dưới biến mất, đột nhiên dưới chân biến hóa, tràng cảnh chung quanh cũng thay đổi, chẳng biết lúc hắn đã đứng trên đất bằng, cây cầu biến mất triệt để.
- Quả nhiên thông qua...
Thu hồi trường thương Lưu Quang, Nhiếp Vân lúc này mới cảm thấy mồ hôi ướt đẫm quần áo.
Trước kia phá huỷ cầu vượt qua kiểm tra chỉ là suy đoán của hắn, không nghĩ tới quả nhiên thành công!
Đương nhiên, có suy nghĩ như vậy không phải chỉ là suy nghĩ chủ quan của hắn, thứ nhất, đám người Phù Ám Triều vượt qua kiểm tra nhanh như vậy tất nhiên không phải đi qua.
Thứ hai, cho dù Quỷ U tôn giả hay là Ma Luyện tôn giả trong quá trình chiến đấu với hắn phát ra lực lượng mạnh như vậy nhưng không chạm vào thạch lương lần nào, từ đó nói rõ vấn đề.
Bọn chúng thân là âm hồn nên không sợ lực thôn phệ phía dưới, cũng có thể phi hành, chỉ cần chấn vỡ thạch lương, hắn có thể trực tiếp té xuống, không cần chiến đấu, vì sao đối phương không tuyển chọn chiến đấu bằng phương pháp này?
Khẳng định có vấn đề nào đó.
Chính bởi vì nghĩ tới điểm này, hắn mới mạo hiểm thử một lần, quả nhiên thuận lợi thông qua!
Mặc dù nói đơn giản nhưng muốn làm được quá khó khăn, không đi trên cầu, cảm nhận lực thôn phệ đáng sợ hía dưới, một khi cầu đứt gãy thì hẳn phải chết không nghi ngờ, làm như vậy quả thật chính là toi mạng.
Không có đại nghị lực và đại phách lực, ai dám làm như vậy?
Mặc dù hắn cũng do dự rất lâu mới có quyết định này.
- Người thiết kế cửa khẩu như thế đúng là thiên tài, nếu như tiếp tục đi tới đích, khẳng định sẽ còn có âm hồn vây công, cho dù không có âm hồn cũng sẽ tuần hoàn không ngừng nghĩ, đi đến thạch lương giống như trước kia.
- Chỉ có đại dũng khí, đại phách lực, dám không quan tâm sinh tử mới có thể thông qua, lợi hại, lợi hại!
Cũng không nóng nảy đi về phía trước, Nhiếp Vân suy nghĩ tình cảnh vừa rồi và âm thầm may mắn.
Hắn khôi phục tâm tình kinh hoàng lại, Nhiếp Vân lúc này mới nhìn về phía trước.
Trước mắt là gò núi không lớn, hiện ra sườn núi có hình dáng nửa vòng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.