Vô Tận Đan Điền

Chương 224: Muốn chạy trốn? Trốn chỗ nào!




- Được rồi, đừng cãi cọ, lưu mông cho ta, ta thích nhất cắn mông, hương vị nha…
- Trời ạ, các ngươi có chơi hay không, ta thích bóp nát xương cốt, rắc giòn,nghe thật sướng…
- Tam đại yêu sủng? Vậy…cũng có thể?
- Quá độc ác!
- Ba đầu yêu sủng kia…
Đám người Thiết Nham chứng kiến ba đầu yêu sủng thu thập Hoắc Cương, tất cả đều cảm thấy sau lưng rét lạnh, khóe môi không ngừng run rẩy.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Mười phút sau, ba đại yêu thú ngừng tay, Hoắc Cương nằm bệch dưới đất, toàn thân sưng phù, dù là mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!
- Cô lỗ! Cô lỗ!
Chứng kiến một màn “khủng bố” trước mắt, Liễu Tật Phi nuốt nước bọt, tay chân run run, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ tùy thời sẽ ngất xỉu.
Ngàn vạn lần đừng nhìn thấy ta, xem như ta không tới…
Trong lòng không ngừng tự nhủ, nhưng còn chưa nói xong đã chứng kiến ánh mắt thiếu niên thản nhiên liếc qua, vừa bị ánh mắt của hắn đảo qua, toàn thân Liễu Tật Phi run rẩy lên, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn đã quỳ xuống.
- Liễu Thành Trạch là ta giết, đồ vật là ta lấy, ngươi lại đi tìm Thiết Nham dong binh đoàn gây phiền phức, lá gan thật lớn!
Thấy sắc mặt Liễu Tật Phi trắng bệch, Nhiếp Vân hừ lạnh nói.
- Đại nhân tha mạng…
Liễu Tật Phi run rẩy.
- Tha mạng? Cho ngươi tiếp tục đi hại người? Tìm cơ hội trả thù ta? Ha ha, ta luôn thích chặt cỏ tận gốc, không thích phiền toái!
Nhiếp Vân ha ha cười,Huyền Ngọc kiếm run lên!
Ba!
Liễu Tật Phi, cường giả khí tông đỉnh lại giống như một con gián bị giết chết, ba một tiếng, biến thành một đống thịt nát.
- Ngươi cũng theo hắn đi thôi!
Nhiếp Vân quay đầu nhìn Ngụy Thiên vẫn còn bị tiếng quát của mình chấn động gần chết, vung kiếm!
Oanh!
Ngụy Thiên lập tức tử vong.
Hai người kia muốn tìm mình báo thù đương nhiên là không khả năng, nhưng chỉ sợ họ tìm Thiết Nham dong binh đoàn phiền phức, thay vì lưu hậu hoạn, còn không bằng trực tiếp giải quyết.
- Tốt lắm, tới lượt ngươi!
Nhiếp Vân đi tới trước mặt Hoắc Cương.
Đường đường Hoắc gia lão tổ, cường giả đỉnh phong Thần Phong đế quốc, hiện tại quỳ rạp dưới đất, hai mắt tím bầm, hàm răng mất sạch,toàn thân thê thảm.
- Ngươi…muốn giết cứ giết!
Biết trốn không thoát, Hoắc Cương không còn sợ hãi.
- Giết? Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ dùng biện pháp khác!
Nhiếp Vân ha ha cười, năm ngón tay mở ra, một cỗ chân khí đặc thù tràn vào đầu Hoắc Cương.
- Ngươi làm gì đối với ta?
Hoắc Cương vội vàng hô.
- Đây là phụ thể khí của Yêu tộc, tương tự yêu linh phụ thể, giấu trong đầu của ngươi, một khi ngươi không nghe lời của ta, hoặc làm chuyện phản bội, sẽ phát tác trực tiếp đem đầu ngươi nổ tung!
Nhiếp Vân thuận miệng nói,giống như vừa làm một chuyện phi thường đơn giản.
- Phụ thể khí, giấu ở trong đầu của ta?
Thiếu niên nói thật tùy ý, nhưng rơi vào trong tai Hoắc Cương lại như thiên địa sụp đổ, toàn thân muốn qua đời.
Vốn cho rằng vừa rồi bị ba yêu sủng đánh một trận đã là thê thảm, nhưng không nghĩ tới chủ nhân của chúng càng mạnh mẽ.
Chỉ có thể nghe theo lời của hắn, không thể làm trái…cái đó có khác gì khôi lỗi?
Đường đường cường giả chí tôn, nhân vật lão tổ một trong tam đại gia tộc Thần Phong đế quốc, lại biến thành khôi lỗi, nhất định phải nghe lệnh…Hoắc Cương cảm giác mình sắp phát điên!
- Không tin thì ngươi có thể thử xem! Bất quá nếu ngươi cảm thấy làm vậy là không tốt, ta còn có thể đem thủ đoạn tuần thú sư phục tùng ngươi, cho ngươi trở thành yêu sủng của ta!
Nhìn vẻ giãy dụa trong mắt Hoắc Cương, Nhiếp Vân thuận miệng nói.
- Biến thành yêu sủng?
Hoắc Cương phun máu tươi, thiếu chút nữa bị tức chết.
Tuần thú khí chẳng những có tác dụng áp chế đối với yêu thú, cũng có thể tác dụng trên thân người, chỉ cần thủ đoạn cao hơn đối phương muốn đem người thuần thành yêu sủng vẫn là chuyện đơn giản.
- Kỳ thật…ta thích nhất nghe mệnh lệnh người khác, sau này đại nhân cứ ra lệnh cho ta đi…
Hoắc Cương trở thành chí tôn đã lâu, da mặt luyện thật dày, vừa nghe thiếu niên nói như vậy hoảng sợ vội vàng hô lên.
Nói giỡn, tuy bị uy hiếp nhưng vẫn còn có ý chí của mình, một khi biến thành yêu sủng chẳng khác gì là gà chó gì đó, đánh chết cũng không làm!
- Thích nhất nghe mệnh lệnh? Tận tình ra lệnh cho hắn…
Thấy Hoắc Cương nói ra lời này, mọi người chợt rùng mình.
Thật không biết xấu hổ!
- Ha ha, ta thích nhất cùng người thông minh hợp tác!
Nhiếp Vân vừa nói, ngón tay khẽ vẫy, Hoắc Cương lập tức cảm giác được dòng khí cổ quái trong đầu chợt tán loạn, nếu hắn có tâm tư gây rối sẽ lập tức nổ mạnh, vì thế liền bỏ qua ý niệm đen tối trong đầu.
Phụ thể khí là một loại siêu cấp bí pháp của Yêu tộc dùng thông tri nhân loại. Thực tế trình độ phức tạp còn khó khăn hơn yêu linh phụ thể mấy lần, hiện tại nhìn Nhiếp Vân thi triển thoải mái, nhưng vì tu luyện loại thủ pháp đặc thù này hắn từng xâm nhập địa bàn Yêu tộc mười năm.
- Hiện tại ta không có nhiệm vụ gì an bài cho ngươi, ba ngày sau ngươi hẳn sẽ đi tham dự đại hôn của Triệu Hưng Phổ đi?Tới lúc đó nghe mệnh lệnh của ta là được!
Nhiếp Vân thuận miệng phân phó.
- Ta vốn cũng định tham dự đại hôn của Triệu Hưng Phổ, khi nào đại nhân tới thì trực tiếp phân phó cho ta biết là được. Chẳng qua…hiện tại ta bị thương nghiêm trọng…
Hoắc Cương lắc đầu.
Hiện tại xương cốt trên người hắn toàn bộ vỡ vụn, cơ thể không còn chỗ hoàn hảo, thương thế này dù là chí tôn cũng cần một hai tháng mới có thể khôi phục.
- Ha ha, việc này đơn giản!
Nhiếp Vân vung tay chộp tới, một cỗ trị liệu khí hùng hậu bao trùm về phía Hoắc Cương.
- Ân? Trị liệu khí, đại nhân còn là trị liệu sư?
Hoắc Cương kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chỉ chốc lát thương thế trên người Hoắc Cương đã hoàn hảo như ban đầu, tinh khí thần khôi phục lại.
- Bây giờ trở về đi thôi, đây là ngọc bài truyền tấn, có việc ta sẽ gọi ngươi!
Tùy tay ném ngọc bài cho Hoắc Cương, Nhiếp Vân nói:
- Ngươi đi xử lý cái chết của Liễu Tật Phi cùng Ngụy Thiên, ta xem trong đế đô cũng không cần tới ba dong binh đoàn, chỉ một Thiết Nham dong binh đoàn cũng rất tốt, ngươi ra tay giúp đỡ một chút đi!
- Dạ!
Hoắc Cương gật gật đầu, thả người bay ra ngoài.
Hắn hùng hổ tới đây, tính toán cướp đoạt Nguyên Tinh Khí, nhưng nằm mộng cũng không nghĩ tới ngược lại biến thành khôi lỗi của người khác.
- Nhiếp Vân đại nhân…
Hoắc Cương rời đi, nguy cơ của dong binh đoàn giải trừ, đám người Thiết Nham đi qua ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn thiếu niên.
- Không có gì, ta vừa lúc có việc muốn tìm các ngươi hỗ trợ!
Thấy bọn họ còn muốn cảm tạ, Nhiếp Vân vội vàng cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.