Vô Tận Đan Điền

Chương 1452: Sự đáng sợ của Tu La vương (2)




Tô Dương khoát tay chặn, khi nói câu mua danh chuộc tiếng, hư danh thì cố ý nhìn thoáng qua phía Tiếu Đằng đạo nhân, trong mắt hiện lên một đạo quang mang.
Bất quá Tiếu Đằng đạo nhân dường như không có nghe ra hắn mũi kim trong lời hắn, người này chỉ lẳng lặng chờ đợi, không nói một câu nào.
- Thời gian cũng sắp tới rồi, đệ tử ta và đệ tử Liễu Mạc Yên của ngươi cũng sắp đi ra, chuẩn bị trao huy chương Khu Tu sư Ngũ phẩm cho bọn chúng thôi a...
Chương Quý nở nụ cười, vươn tay chộp mấy cái huy chương trên đài, ngón tay còn chưa có đụng phải thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng phanh phanh giòn vang.
Nghe thấy thanh âm này tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy ngọc bài đại biểu cho đầu trọc và ngọc bài đại biểu cho Liễu Mạc Yên đột nhiên vỡ nát, biến thành bột phấn.
Một khi xuất hiện loại tình huống này thì chỉ có một cái khả năng, đó chính là chủ nhân ngọc bài đã vẫn lạc.
Nhìn một màn trước mắt, tất cả mọi người trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Nhất là Tô Dương, Chương Quý, giống như hai con gà trống bị nắm lấy cổ, thất kinh đứng dậy, cẩn thận quan sát ngọc bài một lần, sau khi xác định hoàn toàn vỡ nát, lúc này cả hai mới đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết...
...
Ngao Võ sơn Vân Vũ Tông, trên đỉnh núi trắng như tuyết trắng.
Trong một cung điện u ám dưới mặt đất, cách tông môn không xa, bên trong khí kình kích động bốn phía, lực lượng hủy diệt thiên địa va chạm bốn phía, kích động không thôi.
- Vân Tiêu Thiên, ngươi không giết được ta, đừng có uổng phí khí lực làm gì!
Một đạo thanh âm lạnh lẽo như băng vang lên trong cung điện dưới mặt đất, nương đó là tiếng khóa sắt vang vọng liên tiếp khóc như mưa, khiến cho người ta cảm thấy hết sức quỷ dị.
- Giết không chết được ngươi thì cũng phải chiến đấu với ngươi. Mau giao Hỗn Độn linh dịch ra đây, bằng không ngày hôm nay cho dù ta liều mạng tổn hao thực lực thì cũng phải đánh chết ngươi!
Ngay sau đó một tiếng rống phẫn nộ vang lên, một người trung niên đứng lơ lửng trên không trung, chính là Vân Tiêu Thiên, người lúc trước tranh đoạt Hỗn Độn linh dịch với Nhiếp Vân lúc trước, cũng chính người này đoạt xá thi thể Vân Vũ Tử.
- Ta đã nói với ngươi rồi, Hỗn Độn linh dịch không phải là ta lấy đi.
Ở dưới tận cùng khóa sắt có một đạo thân ảnh giống như khô lâu, lỗ mũi tản ra từng đợt Tu la sát khí, miệng phẫn nộ quát.
- Không phải ngươi thì là ai? Đừng có giả vờ giả vịt với ta, ngày hôm nay nhất định phải giết người! Kỷ Phật, ba người các ngươi bày trận, đừng để cho linh hồn tên này bỏ chạy, một khi giết được ngươi, đương nhiên thứ đó sẽ hiện!
Gào thét một tiếng, Vân Tiêu Thiên phân phó một tiếng.
Rầm rầm!
Ở lối vào cung điện dưới mặt đất lập tức có mấy người nhảy tới, chính là Tam đại cường giả Huyền Tiên cảnh trong Vân Vũ Tông, ba người liên hợp lại tạo thành xu thế Tam trận, lực lượng tăng lên nhiều, sơn động vốn đã quỷ khí um tùm rất nhanh đã bị một cỗ khí lưu ướt át thay thế.
- Đáng giận, không ngờ ngươi lại mang tới Chu Thiên Vân Vũ đại trận tới, xem ra thật sự muốn làm cho ta chết! Bất quá, cho dù ngươi có thể giết ta, ta cũng sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá thê thảm, rất lớn. Ít nhất ba trưởng lão Huyền Tiên cảnh của ngươi, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Nhìn thấy biến hóa trong cung điện dưới mặt đất, sắc mặt của Phù Diêu rốt cục cũng thay đổi, phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.
- Khiến ta phải trả một cái giá thê thảm, cực lớn? Nếu như ngươi là Tu La đế hoặc là Tu La Vương thì ta còn có thể kiêng kị ngươi vài phần, chỉ bằng vào thực lực của ngươi bây giờ? Còn chưa đủ tư cách!
Vân Tiêu Thiên cười lạnh liên tục, bàn tay lần nữa vung lên, toàn bộv cung điện dưới mặt đất lập tức có thêm mấy chục trưởng lão, mỗi người đều có thực lực La Tiên cảnh, tạo thành đại trận vây quanh Phù Diêu.
Xem ra Vân Tiêu Thiên quyết tâm muốn giết Phù Diêu này, cơ hồ đem trọn cái tất cả cường giả thế lực phụ thuộc Vân Vũ Tông điều độngtới.
- Đáng giận, ngươi hung ác!
Thấy đối phương không ngờ lại bố trí nhiều nhân thủ như vậy, sắc mặt Phù Diêu biến đổi, điên cuồng gầm rú một tiếng, khóa sắt ông ông vang vọng, bàn tay khô gầy đột nhiên chộp về phía trước.
Ầm ầm!
Tu La sát khí âm trầm mà cường đại lập tức hội tụ thành một đạo bảo kiếm tràn ngập hàn quang bắn ra bốn phía, bắn thẳng tới Vân Tiêu Thiên, mạnh mẽ tới mức không khí cũng bị tách ra, lực lượng va chạm sinh ra khiến cho nham thạch trong sơn động vỡ thành bột mịn từng khối, bắn tứ tung.
Ngưng tụ sát khí thành kiếm, chỉ bằng vào khí lãng cũng đủ khiến chon ham thạch vỡ vụn, tuy rằng Phù Diêu bị nhốt nhiều năm, nhận đủ tra tấn, thế nhưng vừa ra tay đã cho thấy sức chiến đấu siêu cường của mình.
- Vân Vũ Đại Mật Tông!
Vân Tiêu Thiên hừ lạnh, tay trái là mây, tay phải là mưa, mây mưa giao hòa, lăng không chộp ra một trảo.
Toàn bộ cung điện dưới mặt đất lập tức như bị không gian đặc thù bao phủ, cũng là Vân Vũ Đại Mật Tông, Vân Tiêu Thiên thi triển so với Đoạn Tiếu thi triển trước đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Một người giống như biển lớn mênh mông, thâm bất khả trắc, người là lặn xuống dòng suối nông, nước trong suốt, hoàn toàn không thể so sánh.
Răng rắc! Răng rắc!
Phối hợp đại trận, thời gian hình thành Vân Vũ Đại Mật Tông trong nháy mắt đã đánh nát công kích mà Phù Diêu đánh ra, đồng thời chưởng ấn cũng hung hăng đánh vào lồng ngực của hắn.
Răng rắc!
Phù Diêu giống như khô lâu, khí tức trên người lập tức trở nên uể oải... hỏa diễm thiêu đốt trong mắt dường như có thể tùy thời bị dập tắt.
- Vương vĩ đại, Phù Diêu ta nguyện ý thiêu đốt chính mình, mượn lực lượng của Vương vĩ đại...
Lắc mình một cái, lần nữa đứng dậy, hai tay Phù Diêu đột nhiên giơ lên cao, phát ra tiếng ngâm xướng trầm thấp.
Bí thuật mà chỉ Tu La nhất tộc có, thiêu đốt linh hồn, trong thời gian ngắn gia tăng thực lực!
- Hiện tại ngươi thi triển bí thuật gì cũng đều vô dụng, Tu La Vương đã sớm chết không biết đã bao nhiêu năm, cho dù có cầu nguyện cũng vô dụng! Yên tâm chết cho ta đi thôi!
Vân Tiêu Thiên cười ha hả, khí thế toàn thân liên tiếp kéo lên, phối hợp với đại trận do rất nhiều trưởng lão Vân Vũ tông tạo thành, uy lực càng ngày càng mạnh, dường như tùy thời đều có thể đánh ra kích trí mạng, đánh chết Phù Diêu.
- Muốn giết thần dân của ta, lá gan của các ngươi quả thực không nhỏ a!
Ngay khi song phương hết sức căng thẳng thì đột nhiên trên không trung vang lên một đạo thanh âm nhàn nhạt, mọi người lập tức rùng mình, đồng thời nhanh chóng nhìn thấy một bóng người chậm rãi từ không trung đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.