Vô Tận Đan Điền

Chương 1432: Cái đồ Chơi gì (1)




- Thế hệ mua danh chuộc tiếng? Ngũ phẩm Huyết Vân Khu Tu sư, ta như thế nào cảm thấy ngươi cũng không có gì đặc biệt, sẽ không cũng là giả dối chứ!
Nghe được hắn nói, Nhiếp Vân chậm rãi xoay người, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên, hừ nhẹ một tiếng.
- Nguy rồi...
Chứng kiến sắc mặt của Nhị sư huynh Lưu Nguyên thoáng một phát trở nên âm trầm, trong nội tâm Hứa Hinh Thiến không khỏi xiết chặt.
Nhiếp Vân này bình thường thoạt nhìn rất bình tĩnh, không muốn gây chuyện, sao một khi chơi tính tình lại lợi hại như vậy?
Khu Tu sư tầm đó bởi vì có cấp bậc tồn tại, tồn tại phân chia cao thấp, người cấp bậc cao, có được địa vị cùng quyền thoại ngữ càng lớn, Nhiếp Vân so với đối phương thấp hơn một cấp bậc, nói như vậy, tương đương dĩ hạ phạm thượng, mục không tôn trưởng, lập tức để cho mặt Lưu Nguyên biến thành màu gan heo.
- Tiểu tử, ngươi rất cuồng a!
Hàm răng cắn chặt, Lưu Nguyên khẽ nói, trong mắt có một cổ lửa giận đã áp chế không nổi.
- Huyết Vân Khu Tu sư nho nhỏ, nhân vật như rác rưởi, muốn nói càn rỡ, còn so ra kém ngươi nha!
Khoát tay chặn lại, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Đã đáp ứng tham gia trận đấu, thì có thể cùng những người này tổ đội, đến lúc đó nội chiến phiền toái, còn không bằng hiện tại giải quyết.
Tuy Lưu Nguyên này là Ngũ phẩm Khu Tu sư, nhưng sức chiến đấu chỉ là nửa bước La Tiên cảnh, tối đa như Nam Cung Khiếu, không đáng hắn cảnh giác.
Cho nên, đối phương không nể tình, Nhiếp Vân cũng không cần phải cho hắn mặt mũi, trực tiếp chà đạp cao ngạo tôn nghiêm của đối phương, đánh rắn bảy tấc, không thể lưu tình.
- Rất tốt, tuy không biết ngươi có cái gì càn rỡ, nhưng dám nói chuyện với ta như vậy, hôm nay nếu như không giáo huấn ngươi thoáng một phát, Lưu Nguyên ta cũng không cần lăn lộn!
Lưu Nguyên hừ một tiếng, đi về phía trước, đến chính giữa đại sảnh nhìn Tiếu Đằng đạo nhân ôm quyền.
- Sư phụ, Tiểu sư muội tìm được tiểu tử này vô cùng càn rỡ, đệ tử ra tay giáo huấn thoáng một phát, cũng cho hắn biết trời cao đất rộng!
- Cái này...
Tiếu Đằng đạo nhân hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này, chỉ nói hai câu thì có mâu thuẫn không thể hóa giải, trên mặt có chút khó xử, nhìn về phía Hứa Hinh Thiến.
- Hắc hắc, Tiểu sư muội, ngươi khoa trương người này thành một đóa hoa, ta ngược lại muốn nhìn đến cùng có thực học gì, nếu như không có, vậy không có ý tứ, Nhị sư huynh thay ngươi giáo huấn hắn một trận, cho hắn biết muốn “trang bức”, phải có thực lực mới được...
Nắm đấm niết khanh khách rung động, không đợi sư phụ Tiếu Đằng đạo nhân trả lời, Lưu Nguyên nhìn về phía Hứa Hinh Thiến, thanh âm lạnh lùng dữ tợn.
BA~
Thoại ngữ càn rỡ còn không có chấm dứt, Lưu Nguyên đang muốn ra tay với Nhiếp Vân, đột nhiên trước mắt tối sầm, một nắm đấm đột ngột bay tới, còn không có tránh ra, ngực liền tê rần.
Bành!
Lưu Nguyên đã bay ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất tựa như con rùa đen bị thương.
- Cái đồ chơi gì! Chỉ chút thực lực ấy cũng ở nơi đây trang lão sói vẫy đuôi?
Vừa nằm rạp trên mặt đất, đại sảnh vang lên một thanh âm khinh thường. Nghe nói như thế, Lưu Nguyên chỉ cảm thấy ngực phiền muộn, phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm ngất đi.
Vô luận ở địa phương nào, thực lực mới là pháp môn để cho người tôn trọng độc nhất vô nhị.
Thay vì nghĩ biện pháp ở chung, không bằng trực tiếp bộc lộ ra thực lực, dù sao có Hứa Hinh Thiến ở chỗ này, sẽ không gây ra vấn đề quá lớn.
Mặc dù gây ra vấn đề lớn, thiên phú Phong Hành sư phối hợp Phượng Hoàng chi dực, đào tẩu không thành vấn đề, đã có dựa vào liền không cần phải che lấp.
Không thể không nói, sau khi chiến đấu với Tu La Vương một hồi, tâm cảnh của Nhiếp Vân bất đồng trước kia, trước kia có lẽ còn có thể bó tay bó chân, lo trước lo sau, sau khi chiến đấu với Tu La Vương, chẳng biết lúc nào Linh giới sẽ lọt vào Tu La quy mô tiến công, liền không có câu nệ như trước kia rồi.
- Nhị sư huynh...
- Nhị sư huynh nửa bước Huyền Tiên cảnh bị một cước đá bay, đả thương?
- Cái này cũng quá mạnh đi à nha...
Một màn trước mắt, động tác của Nhiếp Vân quá nhanh, đợi bọn hắn phát hiện, Lưu Nguyên đã nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời cả gian phòng lặng ngắt như tờ.
- Động tác thật nhanh, quả nhiên có được thiên phú Phong Hành sư!
Tiếu Đằng đạo nhân cũng không vì đệ tử bị đánh mà thẹn quá hoá giận, ngược lại con mắt tỏa sáng, không tự chủ được nhẹ gật đầu.
- Thế nào, người ta giới thiệu cũng không tệ lắm phải không!
Hứa Hinh Thiến nói.
Từ đầu đến cuối nàng không liếc nhìn Nhị sư huynh kia, thậm chí mặt còn mỉm cười, xem ra Nhị sư huynh này nàng rất chán ghét, Nhiếp Vân động thủ đánh một trận, chính hợp ý nàng.
- Ân, không tệ! Ngươi gọi Nhiếp Vân đúng không, ta hi vọng ngươi có thể thay bên ta tham gia trận đấu, có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt sẽ không cự tuyệt!
Tiếu Đằng đạo nhân nhìn về phía Nhiếp Vân, vừa cười vừa nói.
- Ta không có điều kiện gì, chỉ muốn thông qua khảo hạch, trở thành Khu Tu sư mà thôi!
Nhiếp Vân tùy ý khoát khoát tay.
- Người trẻ tuổi có thể không kiêu không nóng nảy, khí độ trầm ổn, rất tốt! Hinh Thiến, vừa vặn buổi tối hôm nay Khu Tu tháp lầu một có giao dịch hội cỡ nhỏ, ngươi mang Nhiếp Vân qua xem a!
Tiếu Đằng đạo nhân thưởng thức liếc nhìn Nhiếp Vân, gật đầu nói.
- Vậy ta liền không khách khí!
Hứa Hinh Thiến hì hì nở nụ cười, đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Sư phụ đã đáp ứng, chúng ta đi thôi!
- Lúc này liền đi?
- Đúng vậy a, giao dịch hội phải sớm chút đi qua, bằng không thì thứ tốt đều bị người khác đổi hết, ngươi còn muốn sẽ trễ!
Hứa Hinh Thiến kéo cánh tay của Nhiếp Vân một phát.
- Vậy được rồi!
Nhiếp Vân không nghĩ tới tùy tiện đánh người liền vượt qua kiểm tra, có chút dở khóc dở cười, đành phải ôm quyền với Tiếu Đằng đạo nhân, quay người ly khai.
- Sư phụ, thằng này cũng quá điên a, vừa đến liền đánh Nhị sư đệ thành như vậy...
Hai người Nhiếp Vân rời phòng, Đại sư huynh đột nhiên mở miệng nói.
- Đúng vậy a, một lời không hợp liền động thủ, hơn nữa ngay trước mặt ngươi...
Lại một đệ tử nói.
- Tốt rồi, tài nghệ không bằng người, còn có mặt mũi nhiều lời!
Tiếu Đằng đạo nhân hất tay ngăn mọi người.
- Thân là Khu Tu sư, muốn có địa vị, tôn nghiêm, tự mình cố gắng tranh thủ, mà không phải dựa vào người khác, Lưu Nguyên tài nghệ không bằng người, cho dù bị đánh chết, cũng không trách được người khác!
- Cái này... Vâng!
Mọi người không nghĩ tới sư phụ có thể nói như vậy, không dám nói nhảm, đồng thời gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.