Vô Tận Đan Điền

Chương 1343: Siêu cấp cao thủ




Một Viên Hầu bị thương, Viên Hầu khác lập tức rối loạn trận tuyến, động tác của lão hổ rất nhanh, hỉ chốc lát liền đánh mười Viên Hầu té xuống đất.
- Ô ô!
Viên Hầu Vương chứng kiến con dân nhanh như vậy liền thất bại, tức giận đến nắm đấm nện ngực, lao về phía trước.
Bành bành bành!
Thực lực của Viên Hầu Vương cũng là Chân Tiên cảnh, nhưng chỉ sơ kỳ, cách lão hổ là đỉnh phong còn kém không ít, liên tục va chạm mấy lần, liền bị thương không nhẹ, trên người có hơn mười lỗ máu không ngừng chảy ra máu tươi, tinh thần uể oải.
- Rống!
Lão hổ đắc thế ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc, tiếp tục đánh mấy trảo, đánh té Viên Hầu Vương xuống đất.
- Thịt lão hổ đại bổ, đáng đời ngươi không may, hôm nay liền làm thịt ngươi rồi...
Thấy lão hổ còn muốn đuổi tận giết tuyệt, đánh chết Viên Hầu Vương, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, thả người bay thấp xuống dưới, ngăn ở trước mặt Viên Hầu Vương.
Lần này đi ra mục đích là săn bắn, lão hổ này là Chân Tiên cảnh đỉnh phong, thân thể mạnh mẽ, nếu như có thể ăn thịt mà nói, tuyệt đối là vật đại bổ, còn hơn không ít đan dược.
Cho nên, trong nội tâm Nhiếp Vân khẽ động liền lao đến, không chút do dự.
- Nhân loại, cút ngay!
Chứng kiến trước mắt đột nhiên nhiều ra một bóng người, ánh mắt lão hổ lộ ra khinh miệt, lên tiếng rống to.
Lần này nói đúng là ngôn ngữ Nhân loại.
- Cút ngay? Ta đương nhiên có thể ly khai, bất quá, muốn mang thi thể của ngươi ly khai!
Nhiếp Vân nở nụ cười.
- Ngươi muốn chết!
Lão hổ không nghĩ tới thanh niên trước mắt này dám nói như vậy, tức giận đến rống to, móng vuốt sắc bén đột nhiên đập qua.
Một trảo này lực lượng cực lớn, cho dù nham thạch sắt thép bị đập trúng cũng sẽ xé thành mảnh nhỏ, nhưng còn không rơi xuống, đã cảm thấy móng vuốt xiết chặt, bị thiếu niên ở trước mắt bắt lấy.
- Rống?
Gia hỏa kia ở trong mắt nó giống như con sâu cái kiến, vậy mà có thể bắt móng vuốt của nó, khiến nó nhịn không được giật mình.
Vèo!
Giật mình chỉ trong nháy mắt, lão hổ có thể được xưng vương giả núi rừng, này không phải hư danh nói chơi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, móng sau đạp một cái, thân thể khổng lồ xung kích, một cổ gió tanh lập tức đập vào mặt, miệng lớn cắn tới Nhiếp Vân.
- Không biết phân biệt!
Hừ nhẹ một câu, Nhiếp Vân đánh ra ngoài một quyền.
Bành!
Quả đấm của hắn mang theo toàn bộ lực lượng của thân thể, phối hợp 50 lần lực lượng.
Rầm rầm!
Giòn vang liên tiếp, hàm răng đã bị một quyền đánh rơi đầy đất.
Hàm răng tróc ra, lão hổ thế mới biết gia hỏa trước mắt thực lực mạnh như thế nào, kẹp đuôi muốn chạy trốn.
Nhiếp Vân đã động thủ, sao có thể để nó ly khai, nở nụ cười một tiếng, cánh tay bắt lấy chân trước đột nhiên phát lực, cánh tay xoay tròn, hung hăng đập xuống dưới.
Bành! Bành! Bành!
Mỗi nện một cái mặt đất liền xuất hiện một cái hố thật sâu, nham thạch biến thành bột mịn, chỉ đập vài cái, lão hổ vốn hung hăng càn quấy liền đoạn tuyệt hô hấp, bị nện chết rồi.
- Ân, Long ăn Hổ... Thứ này nướng cho Tiểu Long ăn, nó khẳng định cực kỳ cao hứng!
Tiện tay thu thi thể lão hổ vào nạp vật đan điền, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Đánh chết lão hổ này, còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn từ sâu trong nội tâm cảm thấy Tiểu Long khẳng định ưa thích, Nhân loại thường nói Long Hổ đấu, Long Hổ đấu, hiện tại Long ăn Hổ, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn a.
- Tốt rồi, đi thôi!
Lấy đi thi thể lão hổ, Nhiếp Vân hoàn thành công việc, nở nụ cười một tiếng, muốn ly khai, còn chưa đi xa, trước mắt có bóng đen lập loè, Viên Hầu Vương mới vừa rồi bị lão hổ đả thương chẳng biết lúc nào chắn ở trước mặt.
- Chi chi chi chi!
Viên Hầu Vương lo lắng la lên, trong mắt mang theo hữu hảo thiện ý.
- Ân? Ngươi không biến ngôn ngữ Nhân loại?
Thấy bộ dạng nó như vậy, Nhiếp Vân không khỏi sững sờ.
Đạt tới Chân Tiên cảnh, ngay cả Tiểu Long cũng có thể miệng phun tiếng người. Chẳng lẽ tiềm lực của Viên Hầu Vương này còn mạnh hơn Tiểu Long?
Nếu quả thật có tiềm lực mạnh như vậy, cũng không có khả năng không phải đối thủ của một lão hổ nha.
Chi chi chi chi!
Viên Hầu Vương lần nữa kêu lên, trong khi nói chuyện đi tới trước mặt Nhiếp Vân, lôi kéo lấy y phục của hắn.
- Ngươi nói ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, muốn báo đáp ta?
Thiên phú Thiên Nhĩ sư có thể nghe hiểu rất nhiều ngôn ngữ, phù văn, Đại Đạo của các chủng tộc, nhưng đối với thú ngữ lại không có biện pháp gì, bất quá không cần nghe hiểu, nhìn cử động của Hầu Vương, Nhiếp Vân đoán cũng có thể đoán được.
- Không cần, tiện tay mà thôi!
Đoán ra mục đích của nó, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Mình ra tay đánh chết lão hổ là vì bữa tối, cứu Hầu Vương chỉ là tiện tay mà thôi, không phải cố ý đi làm, nên không cần báo đáp.
- Chi chi chi chi!
Tựa hồ Viên Hầu Vương có thể nghe hiểu Nhiếp Vân nói, trong ánh mắt để lộ ra vẻ kiên trì.
- Được rồi, bất quá bây giờ ngươi trọng thương, hành động bất tiện, ta giúp ngươi chữa tốt tổn thương lại nói!
Thấy Viên Hầu Vương này là gia hỏa tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), Nhiếp Vân nở nụ cười, bàn tay đưa tới, một đạo Mộc Sinh chi khí tràn vào kinh mạch đối phương.
Mộc Sinh chi khí là thiên phú trị liệu cao minh nhất Chư Thiên vạn tộc, mặc dù Viên Hầu cùng Nhân loại thể chất bất đồng, nhưng trị liệu cũng không quá tốn sức, rất nhanh Viên Hầu Vương liền dung quang toả sáng, cực kỳ hưng phấn.
- Xèo...xèo C- K- Í- T..T...T!
Thân thể khôi phục, Viên Hầu Vương đột nhiên đi vài bước, chỉ hơn mười hầu tử trọng thương ở cách đó không xa.
- Ngươi muốn ta trị liệu cho chúng nó? Mà thôi, trị liệu cũng không có gì!
Không nghĩ tới Hầu Vương còn nghĩa khí như vậy, so với một ít Nhân loại còn mạnh hơn không ít, Nhiếp Vân gật đầu, trong mắt mang theo tán dương, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, hơn mười đạo Mộc Sinh chi khí hóa thành khí tuyến phân biệt chui vào trong cơ thể hầu tử trọng thương.
Vù vù!
Những hầu tử này được Mộc Sinh chi khí bao phủ, giống như Hầu Vương, chỉ chốc lát toàn bộ đứng lên, cả đám tinh khí no đủ, khí như cầu vồng.
- Những hầu tử này thể chất thực quái dị, còn không biết nói chuyện...
Chứng kiến những hầu tử này vừa khôi phục thì có loại tinh thần này, hân hoan tung tăng như chim sẻ, long tinh hổ mãnh, Nhiếp Vân nhịn không được kỳ quái.
Xèo...xèo!
Những hầu tử này nhảy dựng lên, cả đám đứng ở sau lưng Hầu Vương, đột nhiên đồng loạt nhìn Nhiếp Vân quỳ xuống, thái độ thành kính.
- Mau dậy đi, không đứng dậy ta sẽ đi a!
Nhiếp Vân nở nụ cười, hắn vừa mới nói xong, chúng hầu tử giống như nghe hiểu, nhao nhao đứng lên, Hầu Vương làm một cái thủ thế mời, đi thẳng về phía trước, tựa hồ muốn dẫn hắn đi một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.