Vô Tận Đan Điền

Chương 1247: Kiếm cung tế tự (1)




Lúc này giả vờ như không nghe thấy, không nên đắc tội là tốt nhất.
- Giang Thiệp bằng vào thực lực chân chánh đạt được vị trí thiếu tông chủ, hôm nay đại hôn chẳng khác gì hoàn thành lễ thành nhân, có thể kế thừa đại nhậm của Phỉ Thúy Kiếm Cung.
- Cho nên hôm nay, chẳng những là đại hôn của Giang Thiệp, còn là thời gian hắn kế thừa đại vị, Phỉ Thúy Kiếm Cung sẽ cầu nguyện thượng thiên, khẩn cầu gia trì linh hồn, cũng giúp hắn một lần hành động đột phá, có được thực lực khống chế kiếm cung.
Ho khan hai tiếng, ánh mắt đám đông tập trung nhìn sang, tông chủ lại lên tiếng.
- Kế vị đại điển?
- Tại sao tông chủ tuyên bố thoái vị nhanh như thế?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tông chủ Phỉ Thúy Kiếm Cung tuổi cũng không lớn, chỉ mới hơn năm ngàn tuổi, đang độ tuổi xuân, dựa theo lẽ thường, ít nhất còn có mấy ngàn năm làm tông chủ, tại sao đột nhiên tuyên bố thoái vị, trước đó không có dấu hiệu nào báo trước, thật sự không thể dựa theo lẽ thường.
Lại nói đại hôn... Trưởng thành... Thoái vị cũng không cần phải nhanh như thế.
- Ngươi muốn thoái vị? Trước kia chúng ta đã từng nói qua điều kiện, ngươi muốn không giữ lời sao?
Mọi người nghi hoặc không dám hỏi, lão tửu quỷ tiến lên phía trước và lạnh lùng lên tiếng.
Tuy thực lực của hắn không bằng tông chủ Phỉ Thúy Kiếm Cung nhưng có tiểu Long và Nhiếp Vân làm chỗ dựa cũng không sợ hãi.
Hắn đưa ra điều kiện trước, đó là muốn Lạc Khuynh Thành gả cho thiếu tông chủ, khi đó hắn sẽ nói ra vị trí cửa không gian tiến vào tàng thứ bảy.
- Đương nhiên sẽ không, sở dĩ ta thoái vị cũng là bởi vì việc này, đến lúc đó sẽ đích thân mang các ngươi đi qua, bởi vì cổng không gian tầng thứ sáu phi thường nguy hiểm, khả năng có đi không về cho nên ta mới đưa ra quyết định như vậy, không thể để cho Phỉ Thúy Kiếm Cung hủy trong tay ta!
Tông chủ nói.
- Vậy là tốt rồi! Chúng ta sẽ chờ tin lành của ngươi!
Lão tửu quỷ và Nhiếp Vân nhìn nhau một chút, cũng không để ý tới, mang theo những người khác ngồi trong đại điện.
- Phỉ Thúy Kiếm Cung chúng ta lấy kiếm đạo vi tôn, thực lực vi cường, Giang Thiệp đã thành thiếu tông chủ của chúng ta, lập tức biến thành tông chủ, tự nhiên sẽ dùng sức chiến đấu thủ thắng, các vị đệ tử có ai khiêu chiến hay không?
Tâấy lão tửu quỷ không có ý kiến, tông chủ nhìn mọi người chung quanh và lên tiếng.
- Ta đến!
Vừa dứt lời, Nhiếp Vân nhìn thấy La Ân sư huynh lúc trước nhảy ra.
- Giang Thiệp, ta đi ra ngoài du lịch, cũng không biết ngươi đạt được vị trí thiếu tông chủ, hôm nay ta khiêu chiến ngươi, nếu như thất bại, muốn chém giết tùy ngươi, nếu thành công, ngươi chẳng những phải dâng vị trí thiếu tông chủ cho ta, tân nương mỹ mạo như hoa này cũng là của ta.
La Ẩn thét dài, ánh mắt của hắn sinh ra hào quang.
- Tốt!
Thiếu tông chủ Giang Thiệp gật đầu, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện trường kiếm.
- Bằng vào thực lực cướp đoạt vị trí tông chủ và tân nương?
Nhìn thấy hành động của hai người, đầu óc Nhiếp Vân có chút không rõ, hắn nhìn sang chung quanh, lại phát hiện mọi người đều cho rằng việc như vậy là đương nhiên, cũng không thèm để ý.
Xem ra kiếm tâm thế giới này tôn thờ chuẩn tắc mạnh được yếu thua rất mạnh, tất cả vinh dự, tất cả chỗ tốt đều là của cường giả, kẻ yếu không có tư cách hưởng dụng.
Cũng có thể chính vì quán thâu văn hóa như vậy mới làm cho kiếm tâm thế giới có được thực lực mạnh hơn cả đại lục Phù Thiên và yêu nhân, cương giả còn đông đảo hơn rất nhiều.
Đinh đinh đinh đinh!
Trong lúc suy tư La Ẩn đã giao chiến với Giang Thiệp.
Giang Thiệp không có không chịu nổi như đám đệ tử nói chuyện lúc trước, hắn lý giải đối với kiếm pháp đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, thực lực giống như La Ẩn, đều là Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong.
Hai đại cao thủ giao chiến trong đại điện, một kiếm nhanh hơn một kiếm, đối chọi gay gắt, trong lúc nhất thời kiếm khí kích động khó phân thắng bại.
- Hảo kiếm pháp, không nghĩ tới thực lực của La Ẩn lại tiến bộ nhiều như thế.
- Xem tình huống này sắp lãnh ngộ cảnh giới tâm kiếm.
- Cảnh giới âm kiếm thâm bất khả trắc, cho dù Phỉ Thúy Kiếm Cung chúng ta cũng chỉ có hai vị trưởng lão và tông chủ lĩnh ngộ, nếu như xuất hiện vị thứ tư, thực lực tổng thể khẳng định vượt qua hai đại tông môn khác.
- Lợi hại...
Nhìn thấy song phương giao chiến thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khống chế kiếm pháp đạt tới cảnh giới cao thâm, trong điện không ngừng tán dương, ngay cả Kiếm Thần Tông Tư Duẫn tổ sư cũng phái tán thưởng.
Nếu Kiếm Thần Tông có được loại đệ tử như vậy, vượt qua Hóa Vân Tông trở thành tông môn đệ nhất thiên hạ cũng không khó khăn.
- La Ẩn, thực lực của ngươi tiến bộ rất lớn, ta tâm phục khẩu phục, ta có thể lên làm thiếu tông chủ khẳng định có chỗ dựa, đệ tử khác đều không thể bức ta sử dụng tới át chủ bài, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn thấy ta dựa vào cái gì.
Đột nhiên hét lên một tiếng, lực lượng kiếm pháp của Giang Thiệp chuyển đổi, một đạo kiếm quang lập loè, tầng tầng kiếm khí kích động và hội tụ thành đồ án Bắc Đấu Thất Tinh.
Đồ án vừa xuất hiện giống như câu thông lực lượng nào đó trong không gian tối tăm, mang theo lực lượng cao ngạo và khổng lồ, lực công kích tăng nhiều.
- Thất Tinh kiếm? Ngươi luyện thành Thất Tinh kiếm thức thứ nhất?
Đồng tử co rụt, trường kiếm của La Ẩn rời tay va chạm với đồ án Thất Tinh, tuy biết không có tác dụng gì nhưng hắn phải thử, cuối cùng hắn bị phản chấn cực mạnh nên phun máu tươi bay ngược về phía sau.
- Ta thua!
Cúi đầu nhận thua.
- Thất Tinh kiếm? Chiêu này có lẽ câu thông với lực lượng của Bắc Đẩu tinh phủ...
Sắc mặt Nhiếp Vân biến thành ngưng trọng.
Xem ra đúng như Thiên Huyễn suy đoán, người của kiếm tâm thế giới rất có thể là tồn tại thủ hộ giả của Bắc Đẩu tinh phủ, có thể dẫn động Bắc Đẩu tinh phủ gia trì, từ đó thực lực gia tăng rất nhiều.
- Muốn tu luyện chiêu Thất Tinh kiếm này cũng không khó...
Trong nội tâm nghĩ như vậy, sau khi cảnh giới kiếm thuật đạt tới mệnh kiếm, hơn nữa hắn vận chuyển võ đạo chi khí trong người, chỉ trong nháy mắt hắn đã học được toàn bộ Thất Tinh kiếm,.
Tuy không có thí nghiệm, Nhiếp Vân cũng không biết có thể câu thông với Bắc Đẩu tinh phủ hay không.
La Ẩn nhận thua sau đó tất cả mọi người thừa nhận địa vị của Giang Thiệp, cũng không ai dám chiến đấu với, Giang Thiệp hiển lộ rõ ràng rộng lượng của bản thân, cũng không có đuổi tận giết tuyệt La Ẩn, lúc này hắn hòa hòa khí khí với rất nhiều
đệ tử Phỉ Thúy Kiếm Cung, không có bởi vì thi đấu mà sinh ra không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.