Vô Tận Đan Điền

Chương 1202: Khảo thí đảo nhỏ (2)




Đi qua cổng truyền tống, Nhiếp Vân cảm thấy tràng cảnh thay đổi rơi xuống một đảo nhỏ, đảo không lớn, đường kính chỉ có mấy trăm dặm, vừa xuất hiện đã cảm thấy chí ít có bốn năm đạo tinh thần lực bay tới nhìn chằm chằm, dường như muốn cướp đoạt ngọc bài của mình.
Lúc hắn nhìn sang những người phát ra tinh thần lực này lại thu hồi như nước thủy triều, biến mất vô tung vô ảnh.
Lực lượng của Nhiếp Vân khi khảo thí hơn ba vạn, thôn phệ huyết lôi linh khí hung mãnh như thế, trong mắt rất nhiều người dự thi chính là một trong những nhân tuyển có thể đoạt quán quân, không nên trêu chọc loại người này mới tốt.
Cướp đoạt ngọc bài, tốt nhất nên kiếm quả hồng mềm bóp trước.
- Xem ra những yêu nhân này không ngốc.
Trong nội tâm hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân cũng không tận lực tìm kiếm, chậm rãi đi lên phía trước, chỉ cần không có yêu nhân không có mắt đụng hắn, hắn sẽ động thủ không lưu tình chút nào, cơ bản chỉ cần một quyền là có thể giải quyết, nếu không thể đánh chết cũng sẽ không để bọn chúng sống khá giả, cứ như vậy không đến nửa ngày hắn cũng tìm được mười khối ngọc bài.
Hơn năm mươi người đi vào đảo nhỏ, hắn tìm được mười khối, nói rõ người còn lại trên đảo không nhiều lắm.
- Nhìn xem còn bao nhiêu.
Đứng nguyên tại chỗ, Nhiếp Vân bộc phát tinh thần lực khổng lồ tìm kiếm.
- Còn có bốn, Yêu Vô Thương lại ở trong đó.
Hiện tại trên đảo tính cả hắn là năm người, Yêu Vô Ngân, Yêu Vô Thương và một gia hỏa tên Thanh Nham, còn có một nữ yêu nhân.
Nữ yêu nhân này có hình thể như nam nhân, cao lớn thô kệch, tuy lực lượng chính thức của nàng không hơn hai vạn nhưng làm người giảo hoạt, cực kỳ linh mẫn, đạt được không ít ngọc bài, kiên trì tới bây giờ vẫn chưa bị đuổi đi.
- Ân? Bọn họ tụ tập cùng một chỗ ý định thương nghị đối phó ta? Vậy thì tốt, ta ở nơi này chờ các ngươi.
Tinh thần dò xét, phát hiện bốn người này tụ tập với nhau, lại thương nghị chuyện gì, nhẹ nhàng cười cười, Nhiếp Vân không quan tâm, hắn tìm một tiểu thụ và ngồi lên đó, lẳng lặng chờ bọn họ chạy tới.
So với Nhiếp Vân yên tĩnh, ở một hướng khác của hòn đảo không yên tĩnh.
- Ý kiến của ta rất đơn giản, bốn người chúng ta đồng thời liên thủ đả thương Thanh Phong, lại đoạt ngọc bài của hắn chia nhau, bốn người chúng ta ai đi ai lưu toàn bằng thực lực và thủ đoạn, như thế nào?
Yêu Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dữ tợn.
- Không được, Thanh Phong cùng đi ra từ khu vực khảo hạch với ta, ta sẽ không đối với hắn ra tay, các ngươi muốn động thủ thì tự đi đi.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cáo từ!
Yêu Vô Thương là người bác bỏ âầu tiên, quay người lại rời đi.
Hắn đã giao thủ với Thanh Phong, Yêu Vô Thương biết rõ thực lực người này, cũng bội phục thực lực của hắn, hắn không muốn lấy nhiều thủ thắng.
Tuy tên của Yêu Vô Thương, Yêu Vô Ngân có chút tiếp cận nhau nhưng không đại biểu bọn họ sẽ thân mật nhau, trong yêu nhân có họ Yêu quá nhiều, ngay cả tên cũng như thế.
- Muốn đi, ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đi sao?
Yêu Vô Thương còn chưa đi được hai bước đã nhìn thấy ba người Yêu Vô Ngân vây quanh mình, cũng tạo thành hình tam giác bao phủ hắn vào giữa.
- Các ngươi muốn đối phó ta?
Sắc mặt Yêu Vô Thương âm trầm xuống.
- Không phải muốn đối phó ngươi, rất đơn giản, đáp ứng điều kiện của chúng ta, đồng loạt ra tay đối phó Thanh Phong, bằng không chúng ta sẽ đối phó ngươi, cũng cướp đoạt sạch sẽ ngọc bài của ngươi sau đó lại liên thủ đối phó Thanh Phong!
Yêu Vô Ngân khẽ nói:
- Sống hay chết, tự mình lựa chọn!
- Yêu Vô Thương không nên ngu ngốc, chúng ta tham gia thí luyện đều là vì Thánh Hoàng quản đỉnh, không có bất kỳ đạo nghĩa gì đáng nói, Thanh Phong là kình địch lớn nhất của chúng ta, chỉ cần đuổi hắn đi và chia cắt ngọc bài, chúng ta lại bằng bản lĩnh của mình quyết ra top ba, đều có thể đạt được quán đỉnh.
Nữ yêu nhân trong đám người cười khặc khặc lên tiếng.
Trong bốn người, Yêu Vô Ngân là chân tiểu nhân, hỉ nộ ái ố đều lộ ra trên mặt, nữ yêu nhân này âm mưu chồng chất mới là đáng sợ nhất.
- Nhanh quyết định đi, ngươi bây giờ muốn cút ra ngoài, ba người chúng ta tối đa phí một phen tay chân mà thôi, thương nghị với ngươi là vì ngươi quen thuộc Thanh Phong, hoàn toàn có thể làm bộ liên hợp với hắn sau đó ra tay đánh lén, xác xuất thành công lớn chút, giảm bớt không ít phiền toái, không biết đều thì chúng ta có thể đuổi ngươi ra, đồng thời có thể đuổi Thanh Phong i ra!
Yêu nhân tên Thanh Nham cũng hừ một tiếng.
- Tốt, ta liên hợp với các ngươi!
- Thực lực Thanh Phong rất mạnh, lúc trước ta giao thủ với hắn, chỉ một quyền là hắn đánh bại ta, chỉ luận sức chiến đấu thì các ngươi không phải đối thủ của hắn.
Bị ba người vây quanh, Yêu Vô Thương do dự một hồi vẫn lên tiếng.
Hắn không có quan hệ gì với Nhiếp Vân, chỉ có thể xem như quen một hồi, hơn nữa yêu nhân lãnh huyết hám lợi, thấy ba người nói ra lợi và hại lập tức quy thuận bọn họ.
- Khặc khặc, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Yêu Vô Thương, rất không tồi!
- Hiện tại chúng ta chế định kế hoạch một chút, vừa rồi ta dùng bí pháp dò xét, Thanh Phong đang ở hướng khác của hòn đảo, qua một hồi ba người chúng ta làm bộ vây công, ngươi di tìm hắn xin giúp đỡ.
Một khi thành công, ngọc bài trên người của Thanh Phong sẽ bị bọn họ phân một nửa.
Yêu Vô Ngân cười lạnh khặc khặc nói ra kế hoạch.
- Tốt!
Yêu Vô Thương gật đầu.
Hắn là người quyết đoán, nếu đã có quyết định cũng không lề mề.
- Động thủ!
Bốn người thương nghị trước, lúc này hóa thành bốn đạo hào quang, lúc này bay thẳng về hướng Nhiếp Vân.
- Yêu nhân vô tình, không có nhân tính, quả là thế!
Nhìn bọn họ thương nghị với nhau, Nhiếp Vân lắc đầu.
Yêu nhân khác với nhân loại là không có nhân tính, nếu như vừa rồi Yêu Vô Thương cưỡng ép cự tuyệt đối phương, nếu hắn bị ba người kia vây công thì hắn sẽ ra tay đánh bại đám người kia, đáng tiếc đối phương lựa chọn tấn công mình thì cũng không cần hạ thủ lưu tình.
Đối với yêu nhân, Nhiếp Vân không có hảo cảm gì, chủng tộc này trong mắt hắn còn hung tàn hơn dã thú, thời điểm nên động thủ cũng không cần lui về phía sau.
- Thanh Phong đại ca, cứu ta!
Vào lúc hắn đang suy nghĩ đã nhìn thấy Yêu Vô Thương bay tới, hắn vừa phi hành vừa thổ hổn hển.
- Tiểu tử, cho dù hôm nay ngươi tìm được giúp đỡ cũng phải giao ngọc bài ra
đây.
Yêu Vô Ngân cười khặc khặc, tâần thái hung tàn, nếu không phải Nhiếp Vân sớm nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, chỉ sợ còn hắn còn cho rằng là thật, sẽ bị bọn chúng giấu diếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.