Vô Tận Đan Điền

Chương 1057: Tiên âm tấn cấp (2)




Nữ nhân Vân Huyên này từ trước tới nay hô phong hoán vũ, nếu như không đánh chết nàng, về sau phiền toái sẽ càng ngày càng nhiều. Nhiếp Vân há có thể để cho nàng chạy thoát được? Hắn thét một tiếng, Phượng Hoàng chi dực cũng chấn động, theo sát sau lưng đối phương.
- Dừng lại cho ta!
Ầm ầm!
Vừa mới bay ra được không xa thì đã cảm thấy trên không trung có một khí tức như muốn làm thiên địa sụp đổ ầm ầm đánh tới. Vô số lực lượng hội tụ trên người hắn, bị cỗ lực lượng này chấn động, Nhiếp Vân có cảm giác như cá ở trong bùn, hành động khó khăn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Huyên càng chạy càng xa.
Khung Thiên Tử Tiêu đại trận đã triệt để khởi động!
- Đáng giận!
Cúi đầu nhìn về phía năm Vô Thượng trưởng lão của tông môn khác chủ trì trận pháp, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên sát ý trần trụi.
Năm người này thành sự không có bại sự có dư, không ngờ lại tin tưởng lời nói của Vân Huyên kia. Tội không thể tha!
- Mau thu Khung Thiên Tử Tiêu đại trận lại rồi mở ra!
Thét dài một tiếng, thanh âm của Nhiếp Vân mang theo vẻ lạnh lẽo như băng.
- Mở đại trận? Mơ đi!
- Ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ ý nghĩ đó đi, đã đắc tội với Di Thần Tông, chẳng lẽ còn muốn là địch với năm đại tông môn chúng ta?
- Không muốn mang đến tai nạn cho Kiếm Thần tông thì chuyện ngày hôm nay như vậy là xong. Nếu không, ngươi cứ đợi thừa nhận lửa giận liên thủ của sáu đại tông môn đi!
Nghe thấy tiếng quát lớn, ngũ đại trưởng lão đồng thời gào rú, gân xanh trên đầu hiện lên.
- Đây là các ngươi tự mình muốn chết!
Thấy Vân Huyên càng trốn càng xa, dần dần đi xa trên bầu trời. Xem ra lại để cho nàng chạy thoát lần nữa, cho dù có thiên phú truy tung sư thì chỉ sợ cũng không đuổi kịp. Trong lòng Nhiếp Vân hiện lên hung ác, sát cơ hiện lên.
- Tông chủ, không thể! Đã đắc tội với Di Thần Tông, chúng ta không thể lần nữa đắc tội với tông môn khác. Nếu như thực sự giết bọn hắn, khi đó Kiếm Thần tông sẽ thật sự vạn kiếp bất phục!
- Tông chủ, xin nghĩ lại a. Ngàn vạn lần không thể lỗ mãng...
- Người đại biểu cho Kiếm Thần tông, giết chết bọn họ thì chính thức quyết liệt với năm đại tông môn khác. Không có biện pháp chữa trị quan hệ..
Đám người Hồng Y trưởng lão nhìn thấy sát ý trong mắt hắn lập loè, trái tim cả đám run rẩy, vội vàng kêu to.
- Bọn hắn nói rất đúng, không nên tìm cái chết, lập tức dừng tay cho ta.
- Lập tức dừng tay, cung kính thừa nhận sai lầm. Có lẽ chúng ta có lẽ có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, thừa nhận vị tông chủ như ngươi!
- Lựa chọn thế nào đành phải nhìn vào ngươi rồi. Muốn trở thành công địch của tám đại tông môn hay bằng hữu đành phải nhìn xem hành động của ngươi...
- Tuy rằng chúng ta không đánh lại ngươi, nhưng mà cũng đều có mạng thủ đoạn bảo vệ tánh. Muốn giết chúng ta không có dễ dàng như vậy đâu. Mau dừng tay, chớ có càn rỡ, khi đó chọc vào phiền phức thì ngươi cũng không chịu nổi đâu!
Nghe thấy đám người Hồng Y la lớn, năm đại Vô Thượng trưởng lão cũng rống lên.
- Ta như lựa chọn thế nào sao?
Nghe thấy bọn hắn la lớn, Nhiếp Vân dừng lại một chút, dường như cũng đang suy nghĩ. Bất quá, trong nháy mắt có một đạo thanh âm sắc bén vang lên xé rách mây xanh, mang theo tiên âm nồng đậm.
- Các ngươi đã muốn chết thì tất cả đều chết đi cho ta!
Ầm ầm!
Tiếng quát giống như xé rách thiên cổ từ thời không xa xôi vọt tới, mang theo thanh âm khiến cho linh hồn cũng phải run rẩy. Ngũ đại trưởng lão cùng với hai cao Loạn Thiên ngân tích bị cắm vào mặt đất trước đó bị thanh âm làm cho chấn động. Cảnh vật trước mắt tối sầm, ngay cả cơ hội phản ứng cũnh không có mà trực tiếp ngất đi, nằm trên mặt đất như là thi thể.
- Lên cho ta!
Thấy bọn họ đã bất tỉnh, bàn tay Nhiếp Vân tạo thành trảo, chộp lấy bảy người, thu vào trong một kiện Linh Binh phi hành, sau đó thu vào trong cơ thể.
Hiện tại hắn muốn đuổi theo giết chết Vân Huyên. Sauk hi rời khỏi tông môn, một khi những người này tỉnh lại nhất định sẽ làm khó đám người Hồng Y. Vì ngăn ngừa phiền toái không đáng có. Cho nên, trước tiên giải quyết đám người này rồi nói sau.
Hôn mê thì không có cách nào tiến vào Tử Hoa Động Phủ, chỉ có thể tạm thời bỏ bọn hắn vào trong Linh Binh phi hành.Giết hay là thả đợi sau này lại nói, hiện tại hắn không có thời gian xử lý!
Răng rắc!
Thu hồi đám người, Nhiếp Vân đang muốn đuổi theo Vân Huyên thì lập tức cảm thấy có một cỗ đại đạo nổ vang trong người. Tiên âm đan điền chấn động mạnh một cái, lập tức biến thành màu xanh nhạt.
Tiên âm đan điền, tấn cấp lên hình thái thứ ba!
- Ồ? Thiên phú Tiên Âm sư cũng tấn cấp rồi sao?
Nhìn thấy tiên âm đan điền tấn cấp, Nhiếp Vân sững sờ, bất quá hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm quan sát. Hắn nhìn về phía đám người Hồng Y trưởng lão dưới mặt đất, bàn tay chộp một cái.
Một cỗ kịch độc chi khí xâm nhập vào trong thân thể đối phương, một đám tiếng xì xì, nức nở nghẹn ngào vang vọng. Lập tức có vài giọt Thiên Tâm Hàn Độc đã bị hắn rút ra khỏi cơ thể bọn họ.
Thiên Tâm Hàn Độc đối với người khác mà nói, có thể là kịch độc phức tạp, cả đời cũng không thể loại trừ. Thế nhưng đối với thiên phú Độc sư mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi. Hơn nữa lần trước chắt lọc cho Thiên Huyễn, hắn đã có đủ kinh nghiệm. Hơn nữa mấy người này vừa mới trúng độc, bằng vào thực lực của bọn họ cũng không thể hoàn toàn bị xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cho nên rất đơn giản. Không tới mấy hô hấp thì mấy người đã cảm thấy khí hải buông lỏng, khôi phục bình thường.
- Độc trên người chúng ta...
- Thiên phú độc sư? Tông chủ, ngươi còn có loại thiên phú này sao?
Ánh mắt đám người Hồng Y trưởng lão như muốn rớt xuống đất.
- Các ngươi giải quyết những đệ tử, trưởng lão đi theo Vân Huyên, ta đuổi theo giết chết Vân Huyên kia!
Không có thời gian nói nhảm cùng bọn họ, hai cánh sau lưng Nhiếp Vân lóe lên, bắn thẳng về phía xa.
- Tông chủ, những người này có tới một nửa nhân số của tông môn, giải quyết thế nào đây?
Nghe thấy hắn phân phó, Hồng Y trưởng lão vội vàng hỏi.
Vân Huyên vừa đến đây chiêu hàng, đem gần một nửa số người trong Kiếm Thần tông chiêu hàng tới bên nàng. Nếu không song phương cũng không có khả năng đối nghịch. Số lượng người quá nhiều, nếu như là một hai ngườithì có thể giáo huấn một lần. Thậm chí ngay cả giết cũng không có việc gì, pháp không trách chúng. Thế nhưng lúc này lại có gần một nửa nhân số, thật sự khó có thể phán xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.