Vô Tận Cường Hóa

Chương 256: Săn Giết Trong Bóng Tối (Thượng)




Vụ nổ diễn ra khắp nơi, toàn thành Shipwreck trở nên hoảng loạn.
Bản thân vụ nổ đã trải qua thiết kế tỉ mỉ, Zeus tiến hành tính toán tinh vi xác định địa điểm và dung lượng thuốc nổ, Lair phụ trách lắp đặt hoàn thành. Vụ nổ phát sinh sẽ nhanh chóng phá hủy mấy cây trụ chống trọng yếu nhất của thành Shipwreck, nhưng lại không phải toàn bộ. Nhờ đó thành Shipwreck sẽ không phát sinh sụp đổ chỉnh thể, mà chỉ hư một phần. Thành Shipwreck vốn là kết cấu Kim Tự Tháp, một cú tạc đã triệt để nổ rớt ngọn Kim Tự Tháp, chỉ còn lại có bộ phận tầng giữa trơ trọi. Chiến trường vì thế mà lớn ra hơn mười lần, trình độ chiến đấu kịch liệt cũng bỗng nhiên gia tăng —— đám vua hải tặc cơ hồ muốn điên mất, Thẩm Dịch cho nổ chính là hang ổ bọn họ!
Nhưng Thẩm Dịch đương nhiên sẽ không để ý đến cảm giác của đám vua hải tặc này.
Theo thuyền lớn màu đen triệt để giải thể, tất cả mọi người rơi xuống bịch bịch như sủi cảo. Bởi vì toàn bộ đèn dầu tắt ngúm, thành Shipwreck đã lâm vào một vùng tăm tối, ai cũng không biết bản thân đã rơi tới nơi nào, càng không biết đối thủ ở đâu, chiến trường hoàn toàn lâm vào trạng thái hỗn loạn.
Đám hải tặc cố nhiên là bốn phía đi loạn như con ruồi không đầu, đội Thứ Huyết cũng bị tách ra trong hỗn loạn. Địa hình thành Shipwreck phức tạp khỏi nói, một khi chiến đấu không còn giới hạn trong phòng hội nghị lớn nữa, toàn bộ thành Shipwreck tùy theo hỗn loạn cả lên.
Trong tầm mắt tối mù, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng kêu gào sợ hãi của mọi người, thanh âm binh khí xé gió, đao cắt thân thể phát ra tiếng sàn sạt, mọi người thống khổ giãy giụa kêu to, còn có các loại thanh âm vang lên lúc giao thủ, xen lẫn từng đợt rít gào của đám ma vật triệu hồi từ thế giới khác kia.
Dưới loại tình huống này, ai cũng muốn mang ánh sáng trở lại. Có điều bất kể là ai, một khi thắp sáng ngọn đèn dầu, một điểm sáng duy nhất trong bóng tối lập tức trở thành bia ngắm công kích. Ai dám thắp đèn lên trước, người đó chính là đang tìm chết.
Vì vậy trạng thái hỗn loạn cứ thế tăng lên đến cực độ, không chỉ có đội Thứ Huyết và đám hải tặc đánh nhau, thậm chí bản thân đám hải tặc cũng đánh luôn phe mình, dưới tình huống không phân rõ ai là ai, chẳng thèm quản nhiều như vậy, trước giết nói sau!
Nhưng với đội Đoạn Nhận mà nói, đây lại chính là cơ hội giết chóc trời cho —— vẫn là câu nói cũ, chỉ cần có chuẩn bị, tất cả vấn đề đều không thành vấn đề.
Lăn mình trên không rơi xuống mặt dưới, thậm chí không cần xem một chút mình đang ở nơi nào, Thẩm Dịch đã cấp tốc quát khẽ vào kênh đoàn đội: “Ôn Nhu!” “Em đây!” Ôn Nhu tĩnh táo trả lời qua kênh. Giờ phút này nàng mặc một thân đồ bó màu đen, làm nổi bật lên thân hình mỹ lệ, trên tay cầm một vật, đúng là kính viễn vọng hồng ngoại. “Thành lập hệ thống sưu tập hình ảnh! Những người khác tập hợp đến chỗ tôi.” Thẩm Dịch thấp giọng nói nhanh, đồng thời ném PDA vào không gian công cộng. “Bắt đầu thành lập!” Ôn Nhu lập tức lấy PDA từ không gian công cộng, xuất ra một sợi dây kết nối PDA với kính viễn vọng của mình: “Zeus, chuẩn bị tiếp nhận tín hiệu!” “Rõ, tin tức đang truyền thâu…” Ôn Nhu đứng phắt lên, thân ảnh màu đen như mũi tên chạy tới một cao điểm cách đó không xa, sau khi nhảy lên mảnh phế tích gạch vụn kia, nàng cẩn thận nằm rạp xuống, kính viễn vọng bắt đầu sưu tầm mục tiêu đối thủ bốn phía, đồng thời không ngừng thông qua hệ thống định vị xác định vị trí đối phương, Huyết Tinh văn chương hiện lên các điểm nhỏ màu đỏ, lấy Thẩm Dịch làm trung tâm, mấy người Hồng Lãng đang cùng lúc nhanh chóng di động đến chỗ hắn.
Kính viễn vọng hiện đang thu thập tín hiệu nhiệt, liên tục không truyền vào PDA, Zeus bắt đầu tự động phân tích tín hiệu, đồng thời cho ra tất cả hình ảnh Ôn Nhu nhìn thấy lên máy vi tính. “Tìm được mười sáu mục tiêu di động với tốc độ cao, trong đó tám người đang di động đến một phương đồng nhất, mục tiêu hẳn ở trong số này.” Ôn Nhu vừa xem vừa nói gấp. “Cho anh người gần nhất.” Thẩm Dịch vội la lên. “Phương hướng 9 giờ, tàu B, vị trí mũi tàu, đang chạy tới đuôi tàu.” “Sáng tỏ, chú ý ẩn nấp.” “Biết rồi.” Thẩm Dịch xuất ra thanh súng ngắm hạng nặng Barrett, cài vô một viên đạn Xuyên Giáp, nhắm họng súng ngay hướng Ôn Nhu chỉ ra. Trong kính ngắm, một bóng đen mông lung mơ hồ xuất hiện. “Hồng Lãng Kim Cương bao bọc trái phải, La Hạo chặn đường phía trước.” Ba bóng người chạy về phía mục tiêu trong bóng tối, bỗng Hồng Lãng bất cẩn đụng một cái thùng rượu ngã lăn, phát ra tiếng vang ùng ùng. “Đáng chết!” Hồng Lãng mắng một câu.
Tuy Ôn Nhu có thể chỉ phương vị cho mọi người, nhưng chỉ hữu hiệu với vật sống, còn với ba thứ vứt lẫn lộn lung tung trong tối lại không cách nào báo động trước được.
Âm thanh thùng rượu lật ngã kinh động đến người đang chạy từ một nơi bí mật gần đó, người nọ phản ứng vẫn còn linh mẫn, lập tức ý thức có chuyện, quyết đoán chạy sang hướng khác, chẳng may gặp đúng hướng Kim Cương xông lại. Kim Cương hổ gầm tung quyền đánh tới, người nọ phản ứng linh hoạt, cư nhiên ngửa mặt lên, tránh thoát một quyền này, lúc này Thẩm Dịch đã hoàn toàn tập trung mục tiêu.
Ngón tay bóp cò, súng ngắm hạng nặng Barrett phát ra tiếng nổ vang cực lớn, khói thuốc súng tràn ngập, người nọ hét một tiếng “A!”, huyết hoa trên người phun trào. Đáng tiếc Thẩm Dịch không có kỹ năng công kích hệ súng ống, nếu không một phát này cũng đủ cho đối thủ đẹp mặt.
Kim Cương hợp thời tung cước đá bay người nọ, đúng lúc Hồng Lãng nhào tới, Cường Lực Trùng Kích phát động, dính ngay xương sống người kia, mục tiêu cũng ương ngạnh đáp trả, loan đao bên phải trở tay hung ác bổ Hồng Lãng.
Hồng Lãng kêu quai quái tránh thoát: “Móa, là Ammand!” “Ammand cũng chém!” Thẩm Dịch quả quyết nói.
Đội Thứ Huyết là mục tiêu, đám vua hải tặc đồng dạng cũng là mục tiêu, tại đây trong đêm tối, từ thời khắc bắt đầu hành động đập nồi dìm thuyền, Thẩm Dịch đã xác định rõ ràng không thể liên hợp nhất mạch vua hải tặc đối phó đội Thứ Huyết được nữa.
Tất cả đều giết không tha!
Trọng quyền rơi vào thân thể Ammand, phát ra tiếng bang bang kịch liệt, Ammand lớn tiếng kêu đau, tay phải vung lên loan đao, đột nhiên đâm vào thân thể mình, đúng là kỹ năng chuyên chúc Tự Mình Hại Mình của lão.
Một đao kia vừa ngoan vừa nặng, Hồng Lãng kêu lên một tiếng đau đớn, trước ngực đã chảy ra một đoàn huyết hoa, hiển nhiên là Ammand nhắm mục tiêu lên người Hồng Lãng. Hồng Lãng phát ra tiếng gào trầm thấp, rìu lớn huy động bổ tới Ammand, Búa Rìu Liên Kích phát động, Lôi Đình Nhất Kích phát động.
Ammand lớn tiếng kêu đau, đúng lúc này, ba người đột nhiên đồng thời thối lui, Ammand ngẩn người, chỉ thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó không xa. Trong cảnh ban đêm mờ mờ ảo ảo, lờ mờ có thể chứng kiến một tên binh sĩ, chỉ có điều trên đầu vai còn vác một thanh hoả tiễn. “Thánh Ala phù hộ!” Ammand bị dọa đến sắc mặt đều tái xanh.
Ánh lửa lóe lên, đạn tên lửa gào thét lên bay về phía Ammand.
Theo một tiếng nổ cực lớn, vị vua hải tặc đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“Ngươi giết chết vua hải tặc Ammand, ngươi đã lấy được tín vật của Ammand, đạt được 750 điểm Huyết Tinh.” “Ngươi đã lấy được quyển trục kỹ năng chuyên chúc Tự Mình Hại Mình.” “Ngươi đã lấy được quyển trục thuật hợp kích.” Hồng Lãng đang nhìn thu hoạch, bên tai bỗng vang lên tiếng Thẩm Dịch gọi: “Hồng Lãng coi chừng, có hơn hai mươi người đang đi tới chỗ các ngươi!” Vừa rồi đánh nhau dù ngắn, nhưng thanh âm cực lớn, liền đạn tên lửa đều mang ra, cho nên dẫn tới không ít chú ý. “Cho chúng ta phương vị lui lại!” Kim Cương vội gọi.
Ôn Nhu trả lời ngay: “Lui lại theo hướng 7 giờ, hướng đó có ba người đến, tốc độ không nhanh, hẳn là hải tặc bình thường, giết nhanh rồi té gấp!” Bọn Hồng Lãng lập tức lui lại theo hướng 7 giờ. Trong cuộc chém giết giữa màn đêm, nếu ai không cẩn thận bạo lộ chính mình, rất dễ dàng trở thành bia ngắm. Phải biết rằng đám hải tặc có bài ca chỉ dẫn cho nhau, đội Thứ Huyết đồng dạng có hệ thống định vị phân chia địch ta, chỉ cần chứng minh đúng là không phải người mình, đều sẽ lập tức thẳng tay hạ sát thủ. “Ôn Nhu, mau chóng tìm ra thành viên đội Thứ Huyết! Bọn hắn mới là mục tiêu ưu tiên hàng đầu!” Thẩm Dịch dồn dập nói. “Rõ rồi!” Ôn Nhu trả lời, thân thể đồng thời nhảy xuống cao điểm, chạy nhanh về hướng đông người: “Kính viễn vọng chỉ có thể nhìn ra nguồn nhiệt, không thể phân chia mục tiêu cụ thể, em muốn dùng thính giác để phân biệt, vậy nên cần phải tiếp cận bọn hắn!” “Không nên vọng động, em nhớ coi chừng đụng Tạ Vinh Quân, kỹ năng huyết thống của hắn còn chưa hết thời gian hạn định, đợi thời gian đi qua lại đánh với hắn…” “Yên tâm, mùi hôi của hắn cách mười dặm em đều có thể ngửi thấy.” “Anh đoán hắn sẽ không thích cách nói này.” Thẩm Dịch cười nói.
Thu hồi súng ngắm Barrett, bản thân Thẩm Dịch cũng nhanh chóng chạy tới chỗ Ôn Nhu.
Lúc này Ôn Nhu đã đến một con thuyền khác, khắp nơi xung quanh đều có người hô chạy, vô số nguồn nhiệt sáng ngời trên màn hình, Ôn Nhu nghiêng tai lắng nghe, nguyên một mớ thanh âm quen thuộc lọt vào trong tai… “Ba mươi mét phía trước là Trần Dịch, có hạ thủ không?” Ôn Nhu nhỏ giọng nói. “Động thủ, nhưng anh muốn người sống!” Thẩm Dịch lập tức bảo.
Giờ này khắc này, Trần Dịch còn không biết nguy cơ đã đến ngay trước mắt, gã đang liên hệ với Tạ Vinh Quân. “Lão đại! Đồ con hoang Thẩm Dịch cho nổ suốt nửa tòa thành! Hiện tại chỗ nào cũng một màu đen kịt, cmn chứ ngay cả bản thân ở đâu cũng không biết!” Trần Dịch triệt để nóng nảy. “Trước tập hợp đã.” Giọng Tạ Vinh Quân y nguyên bình tĩnh tỉnh táo. “Làm sao tập hợp?” Trần Dịch kêu lên: “Tôi đã chạy một vòng, nhưng rốt cuộc lại chạy về chỗ cũ!” Nương theo tiếng kêu to của Trần Dịch, những người khác cũng nhao nhao phụ họa. Tất cả thành viên đội Thứ Huyết, ngay lúc này đều giống như con ruồi mất đầu, tìm không ra nam bắc. “Vậy chờ lệnh tại chỗ, ta đi tìm các ngươi.” Đúng lúc này, kênh nói chuyện đột nhiên truyền đến tiếng Trần Dịch kêu thảm thiết: “Lão đại! Tôi bị tập kích! Đáng chết, là bọn Hồng Lãng Kim Cương! Bốn người bọn hắn, không, không, không! Là năm người!!! Lão đại, cả năm đứa bọn hắn, còn có T-1000! bọn hắn đang đánh tôi… tôi sắp không ngăn được rồi, lão đại nhanh tới cứu…” “Trần Dịch, ráng chịu đựng, ta tới ngay đây!” Tạ Vinh Quân kêu to lao về hướng Trần Dịch. Trên hệ thống định vị, điểm sáng nhỏ đại biểu Trần Dịch cách Tạ Vinh Quân cũng không xa, nhưng nếu muốn đến nhanh chóng lại cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Thành Shipwreck địa hình phức tạp, con đường hành tẩu gian nan, Tạ Vinh Quân căn bản không cách nào thích ứng. Khắp nơi đều là boong tàu, mạn tàu, cột buồm, cánh buồm… Tạ Vinh Quân thấy vậy bèn hung ác lên, dứt khoát dựa theo hệ thống định vị một đường xông thẳng tắp tới, mỗi khi gặp phải hết đường không đi được thì cường hành nhảy qua.
Gã cứ như vậy dã man xông tới, tiêu hao thể lực cực lớn, nhưng Trần Dịch vẫn là không chờ kịp gã tới cứu viện. “Lão đại, tôi không chống được nữa!” Trần Dịch kêu to. “Chịu đựng! Ta đã đến!” “A…” Nương theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương, âm thanh Trần Dịch im bặt. “Trần Dịch! Trần Dịch!” Tạ Vinh Quân kêu to. “Lão đại…” Một hồi lâu, kênh nói chuyện rốt cục truyền đến thanh âm yếu ớt đứt quãng của Trần Dịch.
Sau đó là tiếng Thẩm Dịch vang lên: “Ha ha, Tạ Vinh Quân, giấy Bội Tín của ngươi đại khái hẳn dùng hết rồi đi a? Nếu như lại chết thêm một người, ngươi có phải không đủ tiền nộp phạt rồi hay không? Hi vọng ngươi có đầy đủ tiền, tuy giết một gã nghèo kiết xác không có lợi gì với ta, nhưng ta không ngại cho ngươi thống khổ thêm một ít.” Sau đó Tạ Vinh Quân nghe được tiếng nhắc nhở lạnh như băng: “Đồng đội Trần Dịch của ngươi tử vong…” “Thành viên Thẩm Dịch của đội Đoạn Nhận thu hoạch vật phẩm của Trần Dịch, đạt được hai bình nước thuốc khôi phục loại nhỏ, một chiếc nhẫn Dẫn Cung, lúc sử dụng cung tiễn công kích bình thường, tăng lên 10% hiệu quả phát huy. Kèm theo năng lực dẫn dắt mũi tên, có thể tự động tập trung mục tiêu tiến hành truy tung công kích, khoảng cách xạ kích 100m, khoảng cách tự động truy tung 100m, sau khi đánh trúng mục tiêu sinh ra 50 điểm thương tổn thêm vào.” Tạ Vinh Quân không thể ngăn được mình run rẩy. “Khốn kiếp!” Gã ngửa mặt lên trời gào thét, điên cuồng phóng tới chỗ Trần Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.