Võ Hiệp: Bắt Đầu Lĩnh Ngộ Cửu Âm Chân Kinh

Chương 58: Yến tiệc




Chương 58: Yến tiệc
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, vài kẻ có chút kiến thức giang hồ thì cao giọng bàn luận. Một số người lắng nghe đến nhập thần, nghĩ đến cảnh tượng khó tin vừa rồi, máu nóng sôi trào.
Vương Xử Nhất nghe tiếng bàn tán xung quanh, có chút xấu hổ, thở dài một hơi, bèn đi về phía Mục Niệm Từ, vái chào nàng một cái.
Mục Niệm Từ cũng vội đáp lễ: “Đạo trưởng có lễ. Không biết đạo trưởng có thể giúp ta đưa vị thiếu hiệp này đến khách điếm không? Chàng vì ta mà b·ị t·hương b·ất t·ỉnh, tuyệt đối không thể để chàng gục ở đây được.”
“Vô Lượng Thiên Tôn. Vừa rồi thiếu niên này trượng nghĩa lên tiếng, bần đạo cũng đã thấy rõ. Dù cô nương không nói, bần đạo cũng không để thiếu niên này xảy ra chuyện. Huống chi, vị vừa rồi…”
Vương Xử Nhất ngừng lại một chút, có vẻ không biết nên xưng hô với Phương Tần thế nào, thở dài một hơi, lại nói:
“Vị đó cũng nhờ bần đạo giúp đỡ, việc này bần đạo chắc chắn sẽ giúp, cô nương không cần phải như vậy.”
Vương Xử Nhất nói xong, liền cõng Quách Tĩnh lên lưng, rồi cùng Mục Niệm Từ dìu Mục Dịch đi về phía một khách điếm.
Phương Tần ung dung đi theo Hoàn Nhan Khang, nhóm người đi thẳng đến Triệu Vương phủ. Phương Tần đảo mắt nhìn quanh, trong lòng cười lạnh.
Quanh đây không còn một bóng người. Hắn tai thính mắt tinh, chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra vệ binh ẩn nấp gần đó, thầm nghĩ: “Ngươi muốn giở trò gì cũng chỉ là vô ích mà thôi.”
Hoàn Nhan Khang mặt mày hoảng sợ dẫn Phương Tần vào Triệu Vương phủ.

Vừa vào trong, một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm vội vã bước ra. Người chưa tới nơi, tiếng cười hào sảng đã vang lên:
“Ha ha ha, vị này chắc là Phương tiên sinh rồi. Quả nhiên là nhân tài kiệt xuất, phong độ ngời ngời, khiến người ta ngưỡng mộ. Tiểu vương là Hoàn Nhan Hồng Liệt, đã sớm nghe danh hiệp nghĩa của tiên sinh.”
Nói xong, thấy Hoàn Nhan Khang và những người khác mặt mày nhếch nhác, không khỏi trách mắng: “Khang nhi, mau đi tắm rửa đi! Có khách quý tới, sao lại thất lễ như vậy?”
“Ây da, Âu Dương Khắc thiếu trang chủ sao thế này? Mau mời đại phu tới đây! Bành trại chủ, Sa bang chủ, Linh Trí thượng nhân cũng đi tắm rửa đi.”
Hoàn Nhan Khang đang lúc hoảng sợ, thấy phụ thân mới hơi thả lỏng. Nghe người nói vậy, hắn không biết phải làm sao, liếc nhìn Phương Tần.
Bành Liên Hổ và những người xung quanh cũng nhìn sang. Nếu người này không lên tiếng, bọn họ không dám tùy tiện hành động.
“Được thôi, ta cũng không vội.” Phương Tần vẻ mặt thản nhiên. Chạy trời không khỏi nắng, hắn đương nhiên chẳng để tâm.
Mấy người nghe vậy mới như trút được gánh nặng. Hoàn Nhan Khang vội vã rời đi. Mấy vị khách khanh kia cũng giao Âu Dương Khắc cho một tên thị vệ, lập tức hành lễ với Phương Tần rồi mới đi.
Phương Tần nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt, hỏi: “Ngươi quen biết ta?”
“Ha ha, danh tiếng hiệp nghĩa của Phương tiên sinh đã sớm lan truyền khắp Kim quốc, tiểu vương ngưỡng mộ đã lâu. Vừa nghe hạ nhân bẩm báo tin tức, tiểu vương chỉ cần nghĩ sơ qua là biết chắc chắn phải là Phương tiên sinh mới có phong thái như vậy. Nay vừa gặp, quả nhiên không sai! Ha ha!”
Phương Tần hơi nheo mắt, thầm lắc đầu cười. Danh tiếng hiệp nghĩa lan khắp Kim quốc cái gì chứ, e rằng chẳng qua là do hắn đánh g·iết, dạy dỗ vài tên kiêu binh hãn tướng tác oai tác quái, chuyện đó lan truyền ra ngoài, đến tận Trung Đô, nên mới bị lão cáo già này biết được chút ít mà nhận ra thôi.

“Ha, Phương tiên sinh mau mau ngồi đi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt nhiệt tình mời.
Phương Tần thấy lão tỏ vẻ nhiệt tình, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện xung đột vừa rồi của mấy người, quả thực có chút tấm tắc lấy làm lạ. Người này đúng là một nhân vật kiệt xuất của Kim quốc.
Phương Tần trong lòng đã có vài phần suy đoán, cũng không nói nhiều, cùng lão ngồi xuống phòng khách chính. Hoàn Nhan Hồng Liệt mời Phương Tần ngồi trước, ra hiệu cho đám hạ nhân dọn thức ăn lên, rồi quay sang cười nói:
“Tiểu vương biết tiên sinh sẽ đến, nên đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị những món ngon nhất để thiết đãi tiên sinh. Mong tiên sinh cứ ăn uống tự nhiên cho thỏa thích.”
“Nhiệt tình như vậy, lẽ nào có gian trá?” Phương Tần cười nói.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghiêm mặt nói: “Phương Tần tiên sinh hiểu lầm tiểu vương rồi. Tiểu vương vốn thích kết giao với những bậc anh hùng hảo hán như tiên sinh, nay gặp mặt mới thấy quả đúng danh bất hư truyền. Nếu Phương tiên sinh thấy tiểu vương có điều gì không phải, cứ việc nói thẳng.”
Đang nói chuyện, Hoàn Nhan Khang và Bành Liên Hổ cũng đã thay y phục xong, đi vào phòng khách chính, ánh mắt có chút sợ sệt liếc nhìn Phương Tần.
“Khang nhi, con qua đây, quỳ xuống nhận lỗi với Phương tiên sinh.”
Hoàn Nhan Khang ngẩn người, hoàn toàn không ngờ người phụ thân thường ngày yêu thương hắn nhất lại làm như vậy.

Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy hắn còn đứng trơ ra đó, nét mặt tức giận, quát: “Còn không mau qua đây?”
“Vâng!” Hoàn Nhan Khang tuy sợ hãi Phương Tần, nhưng trong lòng lại vô cùng căm hận hắn. Chỉ vì thực lực đáng sợ của đối phương nên hoàn toàn không dám biểu lộ ra mặt.
Thấy phụ vương ra hiệu, hắn nghiến răng, quỳ xuống nói: “Tiểu tử không biết phải trái, đã đắc tội với Phương tiên sinh, xin nhận lỗi.”
Phương Tần thấy màn kịch này, bật cười ha hả, thầm nghĩ Hoàn Nhan Hồng Liệt này đúng là một nhân vật. Nếu để lão đắc thế, e rằng thực lực của Kim quốc sẽ không chỉ dừng lại ở hiện tại.
Hoàn Nhan Khang thấy Phương Tần hoàn toàn không để ý đến mình, trong lòng giận sôi lên, nhưng không dám thể hiện ra mặt.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng hơi nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra, cất tiếng cười sang sảng.
“Khang nhi, đứng dậy đi. Phương tiên sinh là bậc cao nhân, đâu thèm chấp nhặt với con. Còn không mau cảm tạ người đã tha lỗi cho con.”
Mặt Hoàn Nhan Khang gần như méo đi vì tức giận, hắn ấm ức đứng dậy.
Hoàn Nhan Hồng Liệt lại nói với Phương Tần: “Nghịch tử này của tiểu vương từ nhỏ đã ngỗ nghịch, nay lại đắc tội với Phương tiên sinh. Mong tiên sinh nể tình nó đã biết lỗi, đừng chấp nhặt với nó làm gì.”
“Phúc quản gia, mau đi thúc giục nhà bếp, lập tức mang đồ ăn ngon lên, đừng để tiên sinh phải đợi lâu.”
Một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia vâng dạ, lập tức đi phân phó.
Hoàn Nhan Hồng Liệt vội mời mọi người ngồi xuống, thậm chí còn kéo Phương Tần ngồi cạnh ghế chủ tọa của mình.
Chẳng mấy chốc, từng món mỹ vị tinh xảo được mang lên.
Phương Tần thấy cảnh tượng này cũng tỏ ra thản nhiên, muốn xem thử vị Triệu Vương này định giở trò gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.