Vô Hạn Tương Lai

Chương 221: Hồng Hoang vạn thú trận (tam)




Trịnh Xá trầm mặc nhìn xem hai mắt của Hỏa Kỳ Lân, trong mắt nó đã chỉ còn lại có kiêu ngạo cùng kiên trì. Có thể thấy, con Kỳ Lân này đã hạ quyết tâm, nhất định là sẽ liều mạng, ngươi không chết thì ta vong, mà trên thực tế Trịnh Xá cũng chẳng hiểu sao lại có trận chiến này, hắn căn bản không biết mình đắc tội với con Kỳ Lân này khi nào.
- Nói cho ta biết đây là nơi nào! Vì sao ngươi cứ phải liều chết chiến đấu với ta! Ta không nhớ đã từng gặp qua ngươi!
Trịnh Xá lớn tiếng nói, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc trầm mặc mất một lúc, đồng thời ngọn lửa trên người nó cũng càng lúc càng mãnh liệt, ánh lửa từ màu cam đỏ dần dần biến thành đỏ thẫm, cuối cùng biến thành ngọn lửa trắng sáng rực rỡ. Cho đến lúc này, nó mới lên tiếng:
- Nơi này là di tích Thánh nhân phân hệ da đen: Lục đạo luân hồi. Đằng sau ta là cổng vào Súc sinh đạo, toàn bộ Lục đạo thế giới hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, ngoại trừ Thánh nhân cùng Tiên nhân, không ai có thể rời khỏi sáu không gian này, cho nên ngươi không cần phải uổng phí tâm cơ...
Trịnh Xá trực tiếp cắt đứt lời nó:
- Nhất định là ngươi đang nói láo, nếu như không có phương pháp ly khai, vậy vì lý do gì mà ngươi phải làm người thủ vệ tại cửa vào Súc sinh đạo? Đừng có nói với ta là để phòng ngừa những người ngây ngây ngơ ngơ phía trên kia xâm nhập. Còn nữa, tại sao đột nhiên ta lại xuất hiện trong không gian này? Nhất định là có người kéo ta vào, hơn nữa ngươi còn luôn miệng gọi ta là nhân vật chính, ta không tin ai ngươi cũng gọi là nhân vật chính!
-... Chiến đi, đánh thắng ta, ngươi sẽ có thể thông qua!
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc gào thét một tiếng, ngọn lửa bên ngoài thân thể lập tức điên cuồng bốc cháy, tạo thành từng vòng sóng năng lượng mắt thường có thể thấy được, tiếp đó bắt đầu khuếch tán về bốn phía, bất cứ vật gì tiếp xúc với đợt sóng năng lượng này đều bị biến thành nham thạch nóng chảy, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, quảng trường rộng lớn đã biến thành biển nham thạch.
Trịnh Xá vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn yên lặng nhìn Hỏa Kỳ Lân, bên ngoài thân thể của hắn hiện ra ánh sáng màu trắng không ngừng chớp động, mặc cho sóng năng lượng ập tới, ánh sáng màu trắng này chỉ lóe lên, sóng năng lượng đến gần thân thể lập tức bị đánh tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- So với việc đánh bại hoặc là giết chết ngươi, ta càng muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Ví dụ như tại sao ta lại ở đây? Tại sao ngươi phải ngăn cản ta tiến vào Súc sinh đạo? Còn nữa tại sao ngươi lại biết ta? Ta sẽ đánh bại nhưng không giết ngươi, chỉ cần ngươi trả lời các vấn đề của ta là được, còn nếu như ngươi đánh bại ta, vậy ta sẽ lập tức rời khỏi đây, đợi trên mặt đất vĩnh viễn không bước xuống. Ý kiến của ngươi thế nào?
Trịnh Xá vẫn tiếp tục nói, giờ phút này Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đã biến toàn bộ quảng trường thành biển dung nham nóng chảy, khi Trịnh Xá nói xong, nó hơi dừng lại một chút rồi mới lên tiếng:
- Đã không thể nào rồi, nếu như ta thất bại, hy vọng cuối cùng của Kỳ Lân tộc chúng ta sẽ triệt để mất đi. Việc duy nhất ngươi có thể làm chính là giết chết ta, sau đó bước qua xác ta tiến vào Súc sinh đạo, ngoài ra... Không còn con đường nào khác!
- Càn Khôn mượn lực. Bát quái thành hình!
- Hỏa ngục!
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lẩm nhẩm trong miệng, đồng thời trước người nó không ngừng xuất hiện đồ hình văn tự ký hiệu màu trắng sáng rực rỡ. Những văn tự ký hiệu này giống như có sinh mệnh lực, không ngừng tổ hợp, thẳng đến khi tạo thành một trận đồ bằng lửa trắng mới thôi. Tiếp đó trận đồ này đột nhiên vỡ vụn, toàn bộ nham thạch nóng chảy trong quảng trường bỗng nhiên chuyển động, dùng Trịnh Xá làm trung tâm, từng vòng nham thạch không ngừng xoay tròn, sóng năng lượng mắt thường có thể thấy được cũng bao phủ phạm vi mười mét xung quanh hắn.
- Ách? Tu chân? Ta từng thấy La Ứng Long dùng qua, như vậy ngươi quen với La Ứng Long, sau đó nghe hắn nói mà biết ta sao? Nhưng mà dường như ngươi lợi hại hơn hắn nhiều... Tu chân, thật là lợi hại, rõ ràng ép ta đến mức không thể động đậy.
Đến khi từng luồng sóng năng lượng cùng với nham thạch xoay quanh, Trịnh Xá mới phát hiện thân thể của mình giống như nặng cả ngàn vạn tấn, ngay cả động đậy một chút cũng không thể. Phải biết rằng hiện tại Trịnh Xá đã không còn như khi mới tiến nhập thế giới luân hồi, cho dù có một ngọn núi đè lên người, hắn cũng có thể nhẹ nhàng ném văng ngọn núi ra xa, vậy mà không ngờ hiện tại lại bị kỹ năng tu chân của Hỏa Kỳ Lân chế trụ, thật sự là khiến hắn cho hắn phải tán thưởng.
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lại chỉ cười lạnh, nó cũng mặc kệ Trịnh Xá, chỉ ngửa đầu lên trời gào thét, một viên nội đan màu trắng cùng một lá cờ nhỏ màu xanh từ trong miệng phụt ra. Viên đan màu trắng chỉ lớn ngang với quả trứng gà, sau khi được phun ra liền huyền phù lơ lửng giữa không trung, mà lá cờ nhỏ màu xanh thì chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, khắp nơi thêu những ký hiệu kỳ quái, sau khi được phun ra cũng không lơ lửng trong không trung, ngược lại liều mạng may lên cao. Khi lá cờ nhỏ cách nội đan nửa mét, ngay lập tức một ngọn lửa màu trắng sáng xuất hiện trước quỹ tích di chuyển, cưỡng ép lá cờ lui lại, tiếp đó ngọn lửa màu trắng sáng biến mất trong hư không, mà lá cờ màu xanh lại bắt đầu chạy trốn, cứ liên tục như vậy, lá cờ nhỏ màu xanh giống như bị viên nội đan màu trắng trói buộc.
- Không hổ là một trong bảy Hồng Hoang đại trận, mặc dù lúc trước bị mấy Thánh nhân phá hủy, bộ phận không trọn vẹn còn lại bị ta luyện hóa mấy ngàn vạn năm vẫn không thể thành công... Bất quá mặc dù không cách nào sử dụng toàn lực của trận đồ này, dùng nội đan ngự sử vẫn có thể phát huy được một phần…
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc âm thầm suy nghĩ, nó lại nhìn một chút về phía Trịnh Xá, giờ phút này Trịnh Xá đang đứng bên trong đại trận, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng, mà sóng năng lượng đang bao quanh đã bị hắn phá vỡ ra một lỗ lớn, ước chừng chỉ cần thêm mười giây nữa sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
- Đây vốn là nơi hỏa diễm từ dưới lòng đất bốc lên, ta lại mượn lực, tập trung tất cả hỏa diễm trong phạm vi mấy trăm kilomet lại một chỗ, dưới Thánh nhân trên cơ bản đều không thể phá, không ngờ lại chỉ có thể vây khốn hắn hơn mười giây, bất quá dù sao hắn cũng là nhân vật chính... Cũng được, dùng thực lực Đại Thừa sơ kỳ của ta, cộng thêm Hồng Hoang Vạn Thú trận, nói không chừng vẫn có thể thắng ngươi...
Chủ ý đã định, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lập tức không hề chần chờ, nội đan màu trắng sáng mang theo lá cờ xanh vụt bay về phía đỉnh đầu Trịnh Xá, tuy Trịnh Xá nhìn thấy mọi chuyện rõ như ban ngày, nhưng hắn lại không thể động đậy. Vốn hắn định vừa chiến đấu vừa dò hỏi Hỏa Kỳ Lân chút ít nội tình, nói không chừng trong lúc bất tri bất giác nó sẽ để lộ tin tức, do vậy đến giờ phút này hắn vẫn chưa dùng toàn lực, thậm chí ngay cả một chút lực lượng cũng chưa có sử dụng, nhưng mà ai ngờ rõ ràng bị ám toán... Thừa dịp hắn vừa mới bị nhốt, Hỏa Kỳ Lân đã chuẩn bị xong đại chiêu.
- Triệu hoán tứ thần. Lập tức tuân lệnh!
Thanh âm của Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc vô cùng xa xưa, phảng phất như truyền đến từ tinh không vô tận, theo thanh âm này phát ra, nội đan màu trắng đột nhiên rực sáng chói chang giống như mặt trời, lá cờ nhỏ màu xanh cũng bắt đầu bành trướng mãnh liệt, thẳng đến khi đã lớn hơn mười mét mới thôi, những ký hiệu thêu trên lá cờ cũng phát sáng. Một con phượng hoàng lửa màu đỏ thoát ra, sau đó phượng hoàng nhanh chóng biến lớn, thậm chí ngay cả quảng trường rộng lớn cũng không chứa nổi thân thể khổng lồ của nó, theo tiếng kêu của phượng hoàng lửa phát ra, một ngọn lửa đỏ thắm kỳ lạ cũng bốc lên.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần chân hỏa!
- Chu Tước!
Lập tức, nhiệt độ trong không gian vụt tăng, đất đá xung quanh không ngừng tan chảy, tạo thành nham thạch cuồn cuộn, quảng trường rộng lớn bắt đầu sụp đổ.
Sau phượng hoàng lửa, một con hổ trắng cũng thoát ra, vừa ra khỏi lá cờ, con hổ này lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng gầm thậm chí còn khoa trương hơn của Hỏa Kỳ Lân lúc trước, từng vòng sóng xung kích không ngừng lao về bốn phía, những khối đá đang sụp đổ trực tiếp bị sóng xung kích phá nát vụn, tiếp đó hổ trắng cũng bắt đầu biến lớn, đến khi thân hình đạt đến mức mấy trăm mét vẫn chưa dừng lại.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần thực phong!
- Bạch Hổ!
Kế tiếp, một con rồng màu xanh dài không biết bao nhiêu mét lao ra, quả nhiên là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thân thể dài mấy trăm mét của nó liên tục xoay vần, tiếp đó rồng xanh mãnh liệt gào thét, ngàn vạn luồng lôi điện chợt hiện ra, mà theo thân thể rồng xanh liên tục trở nên to lớn, tiếng nổ ầm ầm của lôi điện cũng không hề ngừng lại.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần chân lôi!
- Thanh Long!
Cuối cùng, một con rùa lớn màu đen huyền bước ra, chỉ là con rùa lớn này không mang theo khí phách cuồng bạo như rồng xanh lúc trước mà lại có phần hùng hậu rắn chắc, nó cũng không phát ra âm thanh hung hăng điên cuồng càn quấy, chỉ không ngừng trở nên to lớn, đồng thời từng vòng huyền băng màu đen cũng bắt đầu phát tán về bốn phía, đất đá vốn đã hóa thành nham thạch nóng chảy tiếp xúc với huyền băng màu đen lập tức đông lại, một mảng không gian lớn hóa thành khu vực băng giá.
- Càn Khôn mượn lực. Thiên Đạo thành hình!
- Triệu hoán! Tứ thần chân thủy!
- Huyền Vũ!
Bốn Thánh thú liên tục trở nên to lớn, xích diễm, bạch phong, thanh lôi, huyền băng, bốn loại năng lượng thay nhau kích phá khắp nơi, mà cùng lúc đó, vô cùng vô tận quái thú cũng không ngừng thoát ra từ trong lá cờ xanh, có rắn chín đầu, có hồ ly chín đuôi, có sư tử ba đầu, có nhện bảy màu...
Vừa ra khỏi lá cờ, những sinh vật Hồng Hoang này cũng lập tức gào thét, không gian nhanh chóng biến thành hỗn loạn, vô vàn thuộc tính biến không khí xung quanh trở nên hỗn độn, đủ loại năng lượng lan tràn khắp nơi, trên cao dưới thấp, liên tục khuấy động.
- Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, triệu hồi tứ thần, vạn thú tề tụ!
- Lập! Hồng Hoang Vạn Thú trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.