Vô Hạn Tương Lai

Chương 216: Súc sinh đạo (nhị)




Mấy người Trịnh Xá đều yên lặng đi về phía trước, ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau, khi bóng dáng thiếu nữ kia vừa mới xuất hiện tại biên giới của quét hình tinh thần lực, Trịnh Xá không hề chậm trễ, đạp mạnh dưới chân một cái, mặt đất lập tức phát nổ, tiếp đó thân ảnh của hắn biến mất, mà trong quét hình tinh thần lực, chỉ sau nháy mắt hắn đã đi được một khoảng cách hơn nghìn mét. Thời gian nhiều lắm cũng mới chỉ trôi qua một giây mà thôi, có thể thấy sau lưng Trịnh Xá xuất hiện từng vòng từng vòng chấn động, nhưng mà cho dù với tốc độ nhanh như vậy, khi đến nơi hắn vẫn không tìm thấy bất cứ người nào, hiện tại hai mắt hắn đã không phải giống như mắt của người bình thường, đến gần tầng thứ năm, hai mắt hắn đã có thể nhìn thấy mọi loại năng lượng, trước mặt hắn, tàng hình hay ảo giác đều không có tác dụng, nhưng theo những gì hai mắt hắn nhìn thấy lúc này, đừng nói đến người nào, ngay cả một con ruồi cũng không có.
- Không thể nào là ảo giác, trong hình ảnh tinh thần lực xác thực xuất hiện bóng người...
Trịnh Xá nhìn quanh với vẻ khó hiểu, nhưng bất kể hắn quan sát như thế nào, xung quanh thật sự là chẳng có ai cũng chẳng có dấu vết gì, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ, chờ những người còn lại.
-... Tại đây không có bất kỳ ai, mắt ta có thể nhìn thấy tất cả năng lượng còn sót lại, nhưng nơi này lại không hề có dấu vết của bất kỳ năng lượng nào. Nói cách khác, ít nhất trong mấy tiếng qua, nơi này không có người nào đi qua... Đương nhiên, còn một khả năng, đó chính là đối phương có biện pháp xóa bỏ dấu vết của tất cả năng lượng.
Thấy mọi người đã đến, Trịnh Xá trầm giọng nói, tất cả đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, bắt đầu tranh luận đến cùng bóng người trong quét hình tinh thần lực có phải là ảo ảnh hay không, mấy giây sau, Lăng Tân bỗng nhiên cắt ngang quá trình suy đoán của mọi người, hắn chỉ về một gò đất cách đó không xa rồi nói:
- Tuy còn không rõ đối phương biến mất như thế nào, nhưng rất có thể vị trí hắn muốn dẫn chúng ta đến chính là nơi này.
Những người xung quanh đều có chút sững sờ, Trịnh Xá lập tức hỏi với vẻ kỳ quái:
- Có ý gì? Nơi này có điểm gì khác thường sao?
- Đồi núi.
Lăng Tân dứt khoát nói:
- Là đồi núi! Chúng ta đã đến nhiều nơi như vậy, trên cơ bản đều là thảo nguyên cùng một vài khu rừng nhỏ, địa hình trong thế giới này chín mươi phần trăm là đồng bằng, khu vực đồi núi... Thật sự là thưa thớt đến mức kỳ quái.
Trong thế giới kỳ lạ này, đồ ăn đầy đất, độ ấm vừa phải, cho dù ngủ suốt ngày, chỉ cần đào một ít cỏ dại rễ cây cũng đủ sống, mặt khác mọi người cũng không phát hiện ra bất kỳ loại dã thú nào, có thể nói, đây chính là mảnh đất hạnh phúc của nhân loại, bình thản đến mức giống như Thiên đường. Mà mục đích của mấy người Trịnh Xá cũng rất đơn giản, chính là rời khỏi cái Thiên đường này, hiện tại nghe Lăng Tân nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy chỗ này quả thực không giống với những nơi khác, ít nhất những nơi bọn họ đã đi qua đều không có bất kỳ đồi núi nào.
Trịnh Xá cũng thấy có chút không đúng, tuy chỉ như có như không, nhưng mà trong khu vực đồi núi kia xác thực có một vài hạt năng lượng còn sót lại, có thể thấy lúc trước chỗ đó có người đi qua, hơn nữa năng lượng của người này còn không yếu...
- Minia, quét hình tinh thần lực, xem khu vực đồi núi kia có gì khác thường.
Thiếu nữ tinh thần lực khống chế giả của Nam Viêm châu đội lập tức làm theo mệnh lệnh của Trịnh Xá, chỉ sau nháy mắt tinh thần lực đã triệt để bao phủ gò đất, quả nhiên, trong đầu mọi người xuất hiện một đường hầm uốn lượn, thông xuống phía dưới mấy ngàn mét vẫn không thấy điểm cuối. Thấy tình hình như vậy, trong lòng tất cả đều trở nên chấn phấn, bởi vì mặc kệ có nguy hiểm hay không, Trịnh Xá đang ở ngay bên cạnh, cho dù là xông vào Địa ngục bọn họ cũng không lo...
- Như vậy, chúng ta tiến vào lòng đất!
Giờ phút này ba người Trương Hằng đang ở dưới chân đám Trịnh Xá tầm bốn nghìn mét, căn cứ theo thuyết pháp của Trương Hằng, chỉ cần tiếp tục đi thêm khoảng bốn nghìn mét nữa là được, dưới đó sẽ có một cánh cổng không gian kết nối với Súc sinh đạo.
- Kỳ thực thay vì gọi là cổng không gian, chẳng thà nói là cổng ma pháp...
Trương Hằng đi phía trước hai người Lý Cương Lôi và Nataya, vừa đi hắn vừa nói chuyện:
- Đây là một loại cổng không gian do Thánh nhân nghiên cứu chế tạo ra dựa vào lý giải với không gian, nhưng mà loại cổng không gian này cần người sử dụng cung cấp năng lượng mới có thể hoạt động, nói một cách khác, thực sự không phải cổng không gian của hệ thống công nghệ văn tự ký hiệu, mà là cổng ma pháp hoạt động dựa vào năng lượng của người sử dụng. Từ điểm này mà nói, những thứ do tập đoàn Tu chân giả tạo ra mang tính nhân hóa cao hơn, phần lớn đều là những tạo vật người bình thường cũng có thể sử dụng.
- Kỳ thật, đây cũng chính là điểm khác nhau căn bản của hai tập đoàn. Thánh nhân, bọn họ là trong cả ngàn vạn nhân loại mới có thể tiến hóa ra một sinh mạng thể cao cấp. Kỳ thực bọn họ đã không còn là nhân loại nữa rồi, mà là một loại sinh vật năng lượng, có thể được xưng tụng là Thần trong truyền thuyết. Lực lượng thân thể vô cùng cường đại, bản thân đã là tồn tại vĩnh hằng bất diệt, cho dù cái thế giới này triệt để kết thúc, bọn họ cũng có thể rời khỏi, đến một thế giới mới.
- Mà Tu chân giả thì thế nào? Bọn họ dựa vào công nghệ văn tự ký hiệu, từng bước một cố gắng học tập, rèn luyện, nghiên cứu. So với Thánh nhân, bọn họ vẫn là nhân loại, chỉ đơn giản là thành phần tinh anh trải qua giáo dục mà ra, đây chính là khác biệt giữa hai bên.
Trương Hằng khoát khoát tay:
- Một bên muốn tạo ra xã hội thần giáo dùng Thánh nhân làm hạch tâm, một bên muốn tạo ra xã hội dùng hình thức giáo dục đại học làm hạch tâm. Hai bên đều muốn có được số lượng nhân loại vô cùng khổng lồ của Hồng Hoang đại lục, dùng để tăng cường lực lượng cho tập đoàn của mình, đây là mâu thuẫn không cách nào hoà giải.
Hai người Lý Cương Lôi và Nataya vẫn yên lặng nghe những gì Trương Hằng nói, Nataya thì không có ý kiến gì cả, chỉ cần tiếp tục đi theo sau lưng Trương Hằng là được, mà Lý Cương Lôi thì lại rất tha thiết lắng nghe, bởi vì từ trong những bí mật Trương Hằng kể, hắn có thể lấy được vô số tin tức.
- Mâu thuẫn này quả nhiên là không thể hòa giải, đã thuộc vào phạm trù ngươi sống thì ta chết, nhất định phải diệt trừ đối phương mới được... Bất quá lại nói, hai tập đoàn không thể tiến hành dung hợp sao? Cũng tức là Thánh nhân kết hợp với Tu chân giả?
Lý Cương Lôi đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên là có thể dung hợp.
Trương Hằng hơi sửng sốt một chút, hắn nói tiếp:
- Trên thực tế, tu chân giả đầu tiên chính là đạo tổ Hồng Quân... Sau Hồng Quân, có tổng cộng sáu Thánh nhân khác gia nhập vào tập đoàn Tu chân giả, sau đó bảy người này cũng trở thành chiến lực mạnh nhất của tập đoàn Tu chân giả. Vì sao những Thánh nhân khác không gia nhập mà lại liều chết muốn hủy diệt tập đoàn Tu chân giả, chi tiết cụ thể trong chuyện này ngay cả ta cũng không biết, đại khái là nội dung tự phát triển, bất kể như thế nào, cũng chỉ có bảy Thánh nhân gia nhập vào tập đoàn Tu chân giả, dung hợp lực lượng của song phương.
- Vậy sao? Chỉ có bảy Thánh nhân gia nhập vào tập đoàn Tu chân giả…
Lý Cương Lôi thì thào, một lúc sau, hắn bỗng nhiên nói với Trương Hằng:
- Những ngày này, ta cũng đã thẩm tra rất nhiều về thần thoại tu chân của Trung Quốc cổ đại, phát hiện trong đó xác thực là chỉ có sáu Thánh nhân cùng đạo tổ Hồng Quân, sáu Thánh nhân này theo thứ tự là Phục Hy, Nữ Oa, Hậu Thổ, Thông Thiên, Nguyên Thủy cùng Lão Tử. Mà ở trong thần thoại, sáu Thánh nhân này chính là được đạo tổ ban cho Thánh vị mới thành Thánh, nhưng phân tích tình huống trong đó, ta phát hiện thay vì nói là được đạo tổ ban cho Thánh vị, chẳng thà nói là được Thiên Đạo ban cho thánh vị, mà Thiên Đạo này, chính là tồn tại bí ẩn nhất trong thần thoại cổ đại...
- Hả? Có ý gì?
Trương Hằng hỏi với vẻ khó hiểu, Lý Cương Lôi liếc mắt nhìn Trương Hằng sau đó nói:
- Ngươi nghĩ thử xem, tại sao lại chỉ có bảy người gia nhập vào tập đoàn Tu chân giả? Có phải là do lực lượng nào đó chỉ cấp ra bảy Thánh vị? Vì sao mỗi lần Thiên đạo xuất hiện can thiệp vào thế sự trong truyền thuyết, đều là thời điểm ngươi thay đổi nội dung cốt truyện?
- Vì cái gì?
Trương Hằng vẫn ngây ngốc hỏi lại.
- Ta cũng không biết.
Lý Cương Lôi thở ra một hơi, hắn nhìn về phía sâu trong lòng đất rồi nói:
- Vấn đề này cần phải do chính ngươi đi tìm đáp án. Bất quá ta muốn nói, có lẽ khi ngươi biết được đáp án, sẽ không bao giờ... tồn tại cái gọi là nội dung tự phát triển nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.