Vô Hạn Tương Lai

Chương 187: Điểm thưởng (ngũ)




Chuyện kế tiếp cũng rất đơn giản, bởi vì quá xấu hổ, trong lúc nhất thời Nataya căn bản không dám nhìn Trương Hằng, mà Trương Hằng cũng cho phép nàng ở yên tại chỗ sâu trong khu vực phế tích, còn hắn thì tập trung quan sát động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại nghiêng mắt liếc nhìn đồng hồ. Mấy tiếng sau bên cạnh hắn đã có một đống nam nhân tụ tập, bọn họ cũng đều tập trung quan sát bầu trời, giống như đang cùng Trương Hằng tính toán thứ gì đó.
Từ chỗ sâu trong phế tích, Nataya cẩn thận quan sát Trương Hằng đang đứng tại lối vào của tòa cao ốc, một lúc lâu sau, một thiếu nữ bỗng nhiên chạy về từ lối ra vào, vừa về đến nơi nàng đã vui vẻ nói:
- Nataya, bạn trai ngươi lợi hại thật đấy, hắn rõ ràng tính toán ra thời gian tuần tra của đĩa bay, ước chừng cứ gần nửa tiếng đồng hồ sẽ bay qua một lần. Chỉ cần tính toán tốt thời gian, chúng ta có thể ra ngoài tìm kiếm thức ăn nước uống mà không sợ nguy hiểm, bạn trai ngươi thật sự rất lợi hại!
Khuôn mặt Nataya lập tức đỏ lên, nàng vội vàng nói:
- Không, hắn không phải bạn trai ta, hắn là... hắn là cấp trên của ta.
Nataya vốn định nói Trương Hằng là đội trưởng của nàng, nhưng mà khi lời nói chuẩn bị ra khỏi cửa miệng thì trong lòng nàng lại cảm thấy không ổn, bởi vì dù sao hai chữ đội trưởng cũng quá mức nhạy cảm, những ngày này trên TV lại một mực phát các tin tức về tiểu đội luân hồi, nếu trong số dân chúng xung quanh có người có tư duy nhạy bén, khi đó thân phận của cả hai rất có thể sẽ bị lộ tẩy.
Ngày hôm qua đĩa bay của người Sao Hỏa đột nhiên tấn công một cách bất ngờ, mấy địa điểm tụ tập của dân chúng đều bị tập kích, ngoại trừ một bộ phận người dân đã chết dưới hỏa lực của đĩa bay, phần lớn những người còn lại đều trốn vào sâu trong các khu phế tích. Có điều lúc đó tình huống khẩn cấp, ngoại trừ tiện tay mang theo một chút đồ ăn cùng nước uống, mọi người gần như đều là tay không chạy trốn, sau khi trải qua một ngày một đêm lẩn trốn, lượng đồ ăn cùng nước uống còn lại đã không nhiều, có thể duy trì được qua hôm nay đã là tốt lắm rồi. Chính vì thế lúc trước Trương Hằng cùng Nataya mới có chút cảm động, không ngờ dưới tình huống gặp phải rủi ro nguy hiểm đến tính mạng, bản tính những dân chúng này vẫn rất thiện lương, ít nhất khi đối đãi với người đồng cảnh ngộ bọn họ cũng không có biểu hiện quá mức keo kiệt.
Giờ phút này Trương Hằng vừa mới tính ra thời gian tuần tra chính xác của đĩa bay, theo như kết quả hắn tính toán, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mọi người chỉ cần nhanh chân một chút sẽ có thể mang về rất nhiều đồ ăn cùng nước uống. Đối với dân chúng bị vây khốn trong khu vực phế tích này mà nói, đây chính là hi vọng để có thể tiếp tục sống sót, do đó tất cả đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, ánh mắt mỗi người nhìn Trương Hằng cũng dần mang theo một ít cảm tạ cùng sùng bái.
Có điều Trương Hằng lại không hơi đâu mà chú ý đến biểu hiện của dân chúng xung quanh, trong đầu hắn lúc này toàn bộ đều là các loại phỏng đoán cùng phương thức hành động, làm thế nào lợi dụng các loại phế phẩm có trong tay để tạo ra dụng cụ đối phó với đĩa bay, đặc biệt là làm thế nào tìm được cột thu lôi.
- Cột thu lôi, đại bộ phận cao ốc khẳng định đều có, nhưng mà ai biết chúng được lắp đặt ở chỗ nào? Hơn nữa đều đã biến thành một mảng lớn phế tích rồi, vậy thì lại càng khó tìm, cột thu lôi a...
Trương Hằng nghĩ đi nghĩ lại vẫn lâm vào ngõ cụt, hắn ngây ngốc đứng tại chỗ suy nghĩ cả buổi, sau đó mới thở dài:
- Cột thu lôi a, đến cùng ở đâu mới có cột thu lôi đây?
- Vậy… thập tự giá thì thế nào?
Một giọng nói nhút nhát e lệ vang lên bên cạnh Trương Hằng, không biết từ lúc nào Nataya đã chạy đến gần, tuy nàng vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng mà ít nhất vẫn có thể nói ra lời.
- Thập tự giá?... Nhà thờ?... Đúng thế! Đây là Canada, trong các thành phố cùng thị trấn cơ bản đều có nhà thờ, mà thập tự giá trên nóc nhà thờ thì cũng có tác dụng như cột thu lôi, ha ha ha, tuyệt!
Trong lòng Trương Hằng lập tức mừng rỡ, hắn cười vui vẻ với Nataya rồi quay đầu tiếp tục nhìn về phía bên ngoài, đồng thời cũng hỏi thăm mấy nam nhân đang đứng nhìn đồng hồ bên cạnh, sau vài câu xã giao đơn giản đã hỏi được vị trí của một nhà thờ gần đây. Nhà thờ này cách vị trí hiện tại cũng không quá xa, dùng tốc độ của Trương Hằng ước chừng chỉ cần mười phút là có thể chạy đến nơi, thuận tiện dọc đường còn có thể ghé ngang qua siêu thị tìm kiếm một ít đồ ăn.
Mắt thấy khoảng nghỉ 30 phút giữa mỗi lần tuần tra đã gần đến, Trương Hằng vội vàng nói với Nataya:
- Ngươi chờ ở đây một lát, ta đi tìm cột thu lôi xong rồi sẽ trở lại, đúng rồi, Nataya, trong lúc đó ngươi cũng thử tìm kiếm trong phế tích xem có dây thép hay không, càng dài càng tốt, cho dù chỉ nhỏ như sợi tóc cũng được, đứt đoạn cũng không sao, chuyện này xin nhờ ngươi. À mà còn một điều nữa là không được tùy tiện chạy ra khỏi đây, ngươi không thể so với được ta, thể lực cùng lực phản ứng đều không bằng, đã nhớ chưa?
Nataya đáp một tiếng, thanh âm của nàng vừa dứt, bỗng nhiên mấy nam tử đang đứng cách đó không xa đều thấp giọng hoan hô, kết quả bọn họ vừa kiểm chứng cho thấy tính toán lúc trước của Trương Hằng hoàn toàn chính xác, những đĩa bay trên bầu trời quả nhiên tuần tra theo chu kỳ ba mươi phút một lần. Chỉ đợi những đĩa bay này vừa đi, một đám người đã cùng nhau lao ra khỏi cao ốc, nhanh chân hướng về phía một siêu thị đổ nát gần đó.
Trương Hằng cũng theo những người khác chạy ra khỏi phế tích, có điều hắn không hành động chung với mọi người mà lại chạy về hướng quảng trường phía xa, tuy đã biết được chu kỳ tuần tra của đĩa bay, nhưng khi đối mặt với nguy cơ sinh tử trong lòng tất cả mọi người vẫn vô cùng hoảng hốt, chỉ chăm chú chạy về phía trước với tốc độ nhanh hết mức có thể, do đó cũng không ai có dư tinh lực chú ý đến hướng đi của Trương Hằng như thế nào. Mà sau khi chạy xuyên qua quảng trường, đã rẽ qua một góc ngoặt Trương Hằng mới lập tức tăng mạnh tốc độ, dùng tốc độ cao chạy về phía trước, chỉ mất mấy phút đồng hồ đã đến trước một nhà thờ đổ nát, hắn cũng không hề chần chờ, nhanh chóng chạy vào phế tích rồi không ngừng tìm kiếm trong đống gạch đá cùng ngói vụn.
Sau khi tìm tòi khoảng chừng bảy tám phút, rốt cuộc Trương Hằng cũng nhìn thấy một thanh Thập tự giá đang nằm phía dưới một bức tường đã hoàn toàn đổ nát. Thanh Thập Tự này cao hơn một mét, hơn nữa bên trong còn có kim loại cho nên ít nhất cũng phải nặng đến hơn trăm kilogam, nhưng mà với tố chất thân thể của Trương Hằng, sức nặng như vậy vẫn có thể miễn cưỡng xách theo được. Từ lúc Trương Hằng ra khỏi phế tích đến giờ đã hơn mười phút đồng hồ, dọc đường về còn phải ghé qua siêu thị tìm kiếm một chút nước uống cùng thực phẩm đóng hộp, thời gian còn lại đã không nhiều, do đó hắn chỉ suy xét trong giây lát rồi lập tức nhấc Thập tự giá lên nhanh chân chạy ngược trở lại.
Khi Trương Hằng về đến chỗ trú ẩn, thời hạn nửa tiếng đồng hồ đã sắp hết, chỉ còn lại vài ba phút, vừa nhìn thấy hắn những người đang trốn trong phế tích liền hô to gọi nhỏ, có điều đối tượng bọn họ nghênh đón lại không phải Trương Hằng mà là Thập tự giá hắn mang về. Mấy nam nhân gần như ngay lập tức chạy ra đỡ lấy Thập tự giá rồi khiêng đến bên cạnh một vách tường, cẩn thận đặt vào vị trí đẹp nhất, chỉ chốc lát sau toàn bộ dân chúng đang trốn trong phế tích đã tụ tập lại đầy đủ, ước chừng hơn hai mươi người cùng nhau quỳ xuống trước Thập tự giá, bắt đầu âm thầm cầu nguyện.
Trương Hằng hơi có chút ngạc nhiên, tiếp đó biểu lộ ngạc nhiên của hắn nhanh chóng biến thành kinh ngạc, bởi vì hắn thậm chí thấy Nataya cũng đang quỳ trong đám đông, hơn nữa dáng vẻ của nàng còn thành kính hơn nhiều so với dân chúng xung quanh, vừa không ngừng cầu nguyện vừa yên lặng chảy nước mắt.
Đến khi tất cả mọi người dừng lại, Trương Hằng đã sớm ăn hết một ít thực phẩm đóng hộp cùng mấy túi đồ ăn vặt, hắn cũng không quan tâm đến chuyện người khác tôn kính Thập tự giá như thế nào, dù sao đối với hắn đó chỉ là công cụ để tiêu diệt đĩa bay mà thôi, kể cả những dân chúng này cũng vậy, chỉ là bèo nước gặp nhau, sau đêm nay đến cả cơ hội chào tạm biệt cũng sẽ không có, do vậy thay vì lãng phí sức lực vào chuyện tán nhảm, chẳng thà nằm yên lặng một góc tĩnh dưỡng còn hơn.
Một lúc lâu sau Nataya mới đi đến bên cạnh Trương Hằng, nàng cẩn thận quan sát một lát, đến khi thấy hắn không có biểu lộ tức giận gì mới nói với giọng lí nhí:
- Đội trưởng, ta… ta không tìm được dây thép như ngươi căn dặn, nhưng mà lại tìm thấy rất nhiều dây điện, có thể dùng được chứ?
- Dây điện?
Trương Hằng hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lập tức gật đầu nói:
- Có thể, chỉ cần bóc phần vỏ nhựa bên ngoài ra là được. Như vậy ngươi cũng ăn uống rồi nghỉ ngơi một chút đi... Đêm nay, chính là thời điểm chúng ta chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.