Vô Hạn Tương Lai

Chương 186: Điểm thưởng (tứ)




Trương Hằng tự nhiên là không biết suy đoán âm thầm trong nội tâm của Nataya, hắn chỉ cầm bản đồ không ngừng xem xét phương hướng, mãi đến khi tới gần một con đường cao tốc hắn mới thở ra một hơi rồi nói với Nataya:
- Cuối cùng đã đến, theo con đường này một mực chạy về phía bên kia, ước chừng sau mấy kilomet sẽ gặp một thành phố quy mô vừa phải, chỗ đó khẳng định đã biến thành phế tích, hơn nữa cũng có rất nhiều dân chúng đang lẩn trốn, đó chính là mục tiêu của chúng ta.
Nataya chỉ gật gật đầu không nói thêm gì, có điều Trương Hằng lại cau mày nhìn về phía nàng:
- Chạy khoảng cách dài, đối với ta thì không có vấn đề gì, nhưng mà tố chất thân thể của ngươi thì lại quá kém, đoán chừng không cách nào toàn lực chạy nước rút một khoảng cách dài như vậy. Sau khi ra khỏi phạm vi rừng rậm, đặc biệt là khi đến gần khu vực phế tích, hành tung của chúng ta sẽ rất dễ bị đĩa bay phát hiện, lúc đó sẽ rất nguy hiểm, do đó cần phải dùng hết tốc lực chạy vào sâu trong phế tích.
Nataya ngây ngẩn cả người, nàng hỏi:
- Vậy phải làm thế nào bây giờ? Từ đây đi đến khu vực phế tích có xa lắm không?
Trương Hằng thở ra một hơi nói:
- Mặc kệ có xa lắm không, chỉ cần là người bình thường, không phải quân nhân trường kỳ huấn luyện hoặc là vận động viên, một khi chạy nước rút quá một kilomet, như vậy thể lực sẽ suy giảm trên phạm vi lớn, ngươi cũng tuyệt đối không ngoại lệ. Vì thế biện pháp duy nhất chính là… ta ôm ngươi chạy, còn nhiệm vụ của ngươi là quan sát động tĩnh trên không trung, một khi phát hiện đĩa bay lập tức báo cho ta, đã rõ chưa?
- Ngươi… ngươi ôm ta?!
Nataya lập tức kinh ngạc hét lên, toàn thân nàng cũng bắt đầu run rẩy, Trương Hằng cũng biết Nataya có tâm lý kháng cự rất lớn đối với nam nhân, có điều tình hình lúc này không thể làm khác được, hắn không thể để nàng lại đây, tương lai Nataya chính là tinh thần lực khống chế giả của Bắc Dương châu đội, lần giành giật điểm thưởng cùng chi tiết kịch tính này một phần cũng là để chuẩn bị cho nàng, do đó nhất định phải mang theo Nataya đến khu vực phế tích.
Trương Hằng cười khổ một cái rồi nói:
- Đúng là ta ôm ngươi, nếu không dùng thể lực của ngươi căn bản không cách nào chạy nước rút được đến khu vực phế tích, ngươi chịu khó tưởng tượng như mình đang ở trong ác mộng đi vậy, hoặc là xem ta như ngựa cũng được.
Khuôn mặt Nataya đỏ lên, nàng vội vàng nói:
- Ta… ta không có xem ngươi như ngựa hay là ác mộng, chỉ là... chỉ là của ta...
- Ta biết, thân thể của ngươi quá mức nhạy cảm, nhưng mà xác thực là không còn cách nào khác.
Trương Hằng bất đắc dĩ nói.
Khuôn mặt Nataya lại càng trở nên đỏ hơn, có điều nàng cũng không nói thêm gì, mãi đến khi Trương Hằng vươn tay ra nàng mới nhắm chặt mắt lại đưa hai tay về phía trước, giây lát sau vòng tay của một nam nhân nhanh chóng bế bổng nàng lên, không đợi Nataya kịp có phản ứng Trương Hằng đã cất bước lao về phía trước, gió mạnh không ngừng ập tới khiến cho nàng chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, muốn kêu ca một chút cũng không thể.
- Thế nào? Chạy với tốc độ cao như vậy cảm giác không tệ chứ? Tuy không so được với các phương tiện giao thông như mô tô hay xe đua, nhưng mà dùng lực lượng của con người tiến hành chạy nước rút như vậy, loại cảm giác này vô cùng thoải mái, ha ha ha...
Trương Hằng cười lớn, hắn ôm Nataya chạy về phía trước, căn bản không để ý thể lực của bản thân như thế nào, trên thực tế, cho dù dùng tố chất thân thể của hắn mà nói, mang theo một người khác chạy nước rút, nhiều lắm là sau khi chạy hơn mười phút đồng hồ cũng sẽ bắt đầu có chút thở dốc. Tuy hai người đã mơ hồ nhìn thấy được khu vực phế tích ở phía xa, nhưng chiếu theo tốc độ chạy như vậy ít nhất cũng phải mất mấy chục phút nữa mới có thể đến nơi.
Rất nhanh Nataya đã phát hiện ra tiếng thở dốc của Trương Hằng, nàng ngẩng đầu lên cao nhìn trời rồi lại lo lắng nhìn về tòa phế tích phía xa, mấy phút sau mới lên tiếng:
- Đội... đội trưởng, ngươi cứ đặt ta xuống đây đi, nếu không thể lực của ngươi sẽ không thể duy trì, nếu như có đĩa bay xuất hiện, tốc độ của ngươi lại hạ thấp trên phạm vi lớn, khi đó có thể ngay cả tránh né công kích của đĩa bay cũng không được, khi đó...
Trương Hằng ngẩng đầu nhìn khu vực phế tích phía xa rồi nói:
- Còn nhớ ta nói gì không? Ta sẽ tin tưởng đồng đội của mình, do đó ngươi cũng phải tin tưởng ta.
- Huống hồ, giờ phút này ta và ngươi chính là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ngươi cũng là hình chiếu số mệnh của ta, có thể gia nhập vào tiểu đội luân hồi, như vậy đã chứng minh số mệnh của ta không hề yếu, nói không chừng... nói không chừng ta mới thật sự là vai chính, hoặc có thể là ta cũng có tư cách tranh đoạt số mệnh vai chính.
* Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể *
Trương Hằng lại cười nhẹ, hắn cũng không đặt Nataya xuống, vẫn không ngừng sải bước chạy nhanh về hướng khu vực phế tích.
- Số mệnh? Vai chính?
Nataya kỳ quái lẩm bẩm, có điều Trương Hằng cũng không trả lời nàng, chỉ có nụ cười trên mặt hắn lại càng trở nên thần bí.
Bất kể như thế nào, Trương Hằng vẫn ôm theo Nataya không ngừng chạy về phía trước, tuy tốc độ không ngừng chậm lại, nhưng khoảng cách giữa hai người với phế tích cũng càng lúc càng gần, mà Trương Hằng cũng đã thở dốc liên tục, mồ hôi nhễ nhại. Gần đến khu vực phế tích, Trương Hằng liền chạy hết tốc lực không hề bảo lưu, ôm Nataya xông thẳng vào một tòa đã sụp đổ hơn phân nửa, khi hai người vừa mới dừng lại, chân trời phía xa đã xuất hiện mấy chục chiếc đĩa bay tạo thành từ lôi điện, tiếp đó những đĩa bay này liền bay về hướng một khu vực phế tích khác, nếu như lúc nãy Trương Hằng và Nataya chạy chậm hơn một chút, nói không chừng giờ phút này đã bị hạm đội đĩa bay công kích.
- Quá tuyệt vời, Trương Hằng, chúng ta quá may mắn, vừa vặn tránh thoát.
Nataya kinh hỉ hét lên, có điều Trương Hằng lại chỉ nhìn xem mấy chục chiếc đĩa bay đang dần bay về phía xa rồi cười nhẹ:
- Quả thực chỉ là may mắn sao? Như vậy cái may mắn này không khỏi quá mức rẻ mạt rồi, có lẽ thay vì dùng từ may mắn, nói là vận mệnh thì hợp lý hơn, hắc hắc...
- Vận mệnh? Đội… đội trưởng, ngươi đang nói gì vậy?
Nataya nhanh chóng hồi phục lại từ trạng thái vui vẻ, trở nên nhút nhát e lệ y như lúc trước, Trương Hằng chỉ khẽ lắc đầu, hắn cũng không giải thích, ngược lại chú ý tới chút ướt át dính trên tay, vị trí đó đúng là chỗ hắn ôm Nataya, hiển nhiên Nataya cũng lập tức phát hiện, nàng vội vàng liều mạng vùng vẫy, nhảy xuống từ trên người Trương Hằng, sau đó ngồi trên mặt đất khóc lớn.
Trương Hằng cũng cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói gì, bỗng nhiên đúng lúc này, từ bên trong phế tích truyền đến tiếng người cùng một vài tiếng động nhỏ, hai người gần như đồng thời quay đầu lại nhìn về phía sau, từ trong bóng tối có hơn mười người đang bước ra, xem bộ dạng cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé đều có của những người này hẳn là dân chúng của các khu vực xung quanh tụ tập lại.
Hơn mười người này vội vàng đi tới bên cạnh Trương Hằng cùng Nataya, mấy thiếu nữ lập tức đỡ Nataya dậy rồi không ngừng an ủi nàng, cho rằng nguyên nhân Nataya khóc là vì quá mức sợ hãi. Nghĩ đến cũng đúng, trong mắt những người này cũng tràn ngập sợ hãi, tuy vậy bọn họ vẫn nhanh chóng tiếp nhận hai người, không chỉ như vậy, một vài nam tử còn lấy ra chút ít đồ ăn đưa cho Trương Hằng. Loại quan tâm chân thành, mộc mạc này quả thực khiến cho nội tâm Trương Hằng cùng Nataya đều cảm thấy có chút ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.