Theo sắp xếp của Sở Hiên, Vương Hiệp tuyển chọn người làm lính trinh sát, tiến hành kiểm tra địa hình, đánh dấu tất cả những địa điểm có thể là cạm bẫy của loài bọ, ví dụ như những chỗ xuyên qua dưới lòng đất, tóm lại nhiệm vụ của Vương Hiệp là dẫn đầu những lính trinh sát vừa được lựa chọn ra này, xác định tất cả những nguy hiểm có khả năng xảy ra.
Có điều, nơi này dù sao cũng là hành tinh của loài bọ, với uy lực vũ khí Liên bang chế tạo, lại thêm nhân số đội lính trinh sát bất quá chỉ được mười mấy người, từng đó đối diện với cả đàn bọ đến giữ mình còn còn khó, phải ít nhiều dựa vào kỹ năng quét hình của Chiêm Lam mới giúp Vương Hiệp mấy lần tránh được cả đàn bọ đánh lén. Nhưng như vậy cũng khiến uy danh Vương Hiệp trong tiểu đội lính trinh sát tăng vọt, cộng thêm tố chất quân sự của hắn vượt xa những người còn lại, không lâu sau tất cả các lính trinh sát đều triệt để khâm phục, tin tưởng hắn.
Ngoài Vương Hiệp, Bá Vương cũng gặp tình huống tương tự trong tiểu đội hỏa lực mạnh do hắn tuyển chọn, so với đám tân binh đã được nuông chiều quá mức từ lúc mới sinh của thời đại này, các khóa huấn luyện quân sự mà hai người Bá Vương cùng Vương Hiệp từng trải qua đơn giản có thể gọi là nghiêm khắc như địa ngục, cho nên mặc dù là thời lại công nghệ cao tương lai nhưng Vương Hiệp và Bá Vương lại trở thành nhân tố xuất sắc, ít nhất là trong lĩnh vực chiến tranh.
Mặc khác, Sở Hiên gần như thao túng toàn bộ phương hướng và cách xắp sếp trong nhóm quân này, Vương Hiệp cùng đội trinh sát mở đường phái trước, Bá Vương dẫn tiểu đội hỏa lực mạnh đoạn hậu, ba gã quân nhân lúc này trở thành bộ phận không thể thiếu của đội quân. So ra thì mấy người Trịnh Xá coi như vô dụng, đương nhiên, đóng góp của Chiêm Lam vẫn quan trọng như trước, nàng phải liên tục truyền đạt quyết định và hành động của các thành viên trong tiểu đội với nhau, coi như biến thành một cái máy liên lạc dạng người.
"....Mặc dù nói như vậy, ta cũng biết thế giới này chắc chắn có rất nhiều tình tiết kịch bản, nhưng mà..."
Trịnh Xá cười khổ nói:
"Ngươi không cảm thấy chúng ta quá nổi bật rồi à? Trong quân gần như đã coi chúng ta là cứu tinh, phải biết rằng tuy trong kịch bản gốc không nhắc tới chuyện họ chạy trốn thế nào, nhưng cứu tinh xuất chúng như vậy cũng đâu có xuất hiện mà? Cứ thế này không phải sẽ khiến đoàn đội kia chú ý tới chúng ta sao?"
Sở Hiên thản nhiên đáp:
"Không có cách nào, tình huống chúng ta hiện tại là bị bất đắc dĩ, điều đầu tiên cần làm là sống sót, mà muốn sống sót nhất định phải gia nhập quân đội chính quy của Liên bang, sau đó cùng bọn họ lên tàu cứu viện trở về vũ trụ, đó là chuyện trước mắt cần làm. Hơn nữa theo kịch bản phim, đây chính là đội lính có kả năng sống sót trở về vũ trụ nhất, chúng ta không có lý do gì để tiếp tục ẩn nấp, ít nhất trước khi thật sự an toàn, chúng ta phải thao túng toàn bộ đội quân này để chiến đấu, có vậy mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của chúng ta..."
Trịnh Xá thở dài nói:
"Ta hiều, ta hiểu ý ngươi mà, bởi vì chúng ta có lẽ ngay từ đầu đã có chút sai lầm, ví dụ như đội quân này hoàn toàn không phải đối thủ của lũ bọ. Vốn chúng ta cứ tưởng rằng chỉ cần theo đúng kịch bản là có thể an toàn trở lại vũ trụ, nhưng trên thực tế nếu như chúng ta không làm gì hết thì khả năng duy nhất chỉ có thể là cùng chết với nhóm quân này, còn nếu chúng ta hành động đơn độc, thêm một lần mấy trăm con hopper là đủ tiêu diệt chúng ta.... Không còn cách nào, Chủ Thần đã thay đổi kịch bản gốc, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là phát huy tất cả tài năng và sức mạnh của mọi người trong đội. Chủ Thần thật đúng là.... đúng là tính toán vô cùng tốt, vĩnh viễn không để chúng ta nhẹ nhàng vượt qua một hai bộ phim kinh dị, cho dù bản thân chúng ta đã mạnh lên nó vẫn có thể thay đổi kịch bản để uy hiếp chúng ta, ai.... Nói như vậy, chúng ta khi trở về không phải sẽ đối mặt với đoàn đội kia sao?"
Sở Hiên lại mỉm cười có chút giảo hoạt, đáp:
"Cũng không phải chắc chắn, kỳ thật làm vậy cũng tốt, dù sao Trung Châu đội chúng ta cũng là đội ngũ mạnh nhất trong ba đội, khi có bốn người trong đội ta bị chúng phát hiện thì ngược lại bọn chúng sẽ vì cố kỵ đủ thứ mà không dám ra tay với chúng ta, bởi vì một bộ phim kinh dị cần ít nhất bảy người, ba người còn lại đâu? Chúng ta có mạnh không? Thuộc tính cường hóa và kỹ năng cường hóa của chúng ta là gì? Bọn chúng hoàn toàn không biết, cho nên trước khi xác nhận tất cả thành viên Trung Châu đội, cho dù chúng ta chẳng cố kỵ gì bộc lộ bản thân, bọn chúng vẫn không dám ra tay."
"Mà chúng ta vừa có được thành tích từ trận chiến này, danh chính ngôn thuận tiến vào cao tầng quân đội, bất cứ hành động gì tiếp theo đều có thể chiếm được chủ động, thậm chí có thể từ mọi dấu vết tìm kiếm vị trí đoàn đội kia. Tóm lại, cùng hòa giữa đám người, cả hai đội đều không thể hoàn toàn chắc chắn đối phương là thành viên tiểu đội luân hồi, trừ phi đối phương đột ngột phá vỡ kịch bản gốc. Chính vì thế... trong khoảng thời gian sau khi chúng ta trở về vũ trụ, trước khi trận chiến tiếp theo với loài bọ bắt đầu, chính là lúc chúng ta và đoàn đội kia bắt đầu đấu trí... Ai tìm ra tất cả đối phương trước, kẻ đó sẽ chiến thắng!"
"Nếu là đấu trí... Không phải bọn ta thắng chắc rồi sao?"
..............
-......Tóm lại một câu, khi bọn chúng từ hành tinh đó trở về chính là lúc hai bên bắt đầu đấu trí, ai tìm ra tất cả đối phương trước, kẻ đó sẽ chiến thắng!
Một đội chiến hạm vũ trụ khổng lồ, mới tinh đang bay với vận tốc siêu ánh sáng, đó là hạm đội chi viện từ phái tới từ hệ mặt trời. Trong hạm đội đó, tại phòng nghỉ dành cho sỹ quan trên một con tàu khổng lồ, chín người cả nam lẫn nữ tùy ý ngồi trên salon, trên ghế, dưới đất hoặc trực tiếp nửa nằm trên giường, trong đó một gã thanh niên tóc vàng vừa nói vừa ăn chocolate, nói xong câu cuối cùng hắn dùng sực cắn mạnh, bẻ đôi miếng chocolate trong tay thành hai đoạn, đôi mắt hung quang lóe lên.
Tám người còn lại đưa mắt nhìn nhau, nhất thời tất cả cười nói vui vẻ, một người trung niên cao lớn vỗ vỗ ghế salon, nói:
- Vậy thì Nyos, nếu tiến hành đấu trí, không phải chúng ta thắng chắc rồi sao? Ha ha ha....
Tên thanh niên tóc vàng tên là Nyos cười lạnh, hắn cầm một thanh chocolate trên bàn xé vỏ, cắn mạnh một miếng, rồi nói:
- Chuyện không đơn giản như vậy, ngoài bốn người đã xác định là thành viên của Trung Châu đội, những kẻ khác ở đâu đây? Nam Viêm châu nếu theo nghĩa chữ hẳn là khu vực Nam Phi, là đội yếu nhất trong ba đội vị trí của bọn chúng là ở đâu? Theo phân tích thì....
- Đội thứ ba rất có thể ở trong đàn bọ, nếu phân tích như vậy, mọi chuyện sẽ rất thú vị.... Phải biết rằng trong kịch bản phim ngoài hành tinh chính của loài bọ Klendathu, còn một chiến trường lớn khác tại Tango Urilla, đội ngũ thứ ba kia làm thế nào từ hành tinh này sang hành tinh kia đây? Chủ Thần không thể để một phe trốn tránh khỏi đoàn đội đại chiến, vì thế tiếp tục suy luận theo quy luật này, khả năng duy nhất có thể là sẽ xuất hiện bọ chiến hạm (Super Transports bug) có khả năng di động tự do trong không gian, đại khái là như thế, vậy suy luận lần trước của ta có thể thành lập....
- Chúng ta sẽ bị bọ chiến hạm tấn công, thời gian cụ thể chưa biết nhưng kết quả là ba đội chúng ta nhất định sẽ gặp mặt hơn nữa phải tử chiến đến cùng, từ khi tiến vào thế giới kinh dị này tới giờ, nhiệm vụ của Chủ Thần còn chưa xuất hiện, sống sót ư? Nếu chúng ta tiếp tục đợi tại trái đất, sống sót là chuyện quá đơn giản, nhưng như vậy rất có thể sẽ vi phạm quy tắc nguy hiểm càng lớn phần thưởng càng cao của Chủ Thần, rất có thể nó sẽ thay đổi kịch bản, cho các thứ như là thiên thạch oanh kích chúng ta đang ở trên địa cầu, lúc đó mới thật là chết chắc....
- Như vậy, từ từ chờ đợi đi... Theo cuộc tập kích của loài bọ, nhiệm vụ của Chủ Thần sẽ rất nhanh chóng được thông báo!
...........
"Về cơ bản là như thế..."
Thanh âm của Sở Hiên vẫn luôn luôn lạnh lùng như thế, giống như không hề quan tâm tới bất cứ chuyện gì, hắn lạnh nhạt nói:
"Theo suy luận lúc trước, loài bọ nhất định có loại hình có thể du hành trong vũ trụ, hơn nữa rất có thể còn có sức công kích rất mạnh, như thế khi đám bọ triển khai công kích, nhiệm vụ thật sự của bọ phim Starship Troppers này mới có thể xuất hiện!"
Trịnh Xá lai cười ha ha nói:
"Yên tâm, yên tâm, chuyện như vậy bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chúng ta trước tiên có thảo luận vấn đề thực tế đi... Ngươi cảm thấy sau khi đấu trí, tìm ra tất cả bọn chúng, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Giết chết kiếm điểm thưởng và chi tiết kịch tình? Hay là cung sống hòa bình và trao đổi thông tin? Kỳ thật, ta cảm thấy...."
Sở Hiên im lặng một lúc lâu, ý thức hắn mơ hồ chuyển tới cảm giác bất đắc dĩ, cả nửa ngày sau mới khẽ nói:
"Bây giờ đã tính toán tình huống sau khi chiến thắng là hành vi ngốc nghếch, không thể khinh thường bất kỳ kẻ nào, dự tính tất cả những tình huống có thể phát sinh, sau đó dùng tâm lý như vậy đối mặt với tất cả khó khăn. Nếu đối phương ngay từ đầu đã nghĩ ra được phương pháp tranh thủ quân đội cấp cao, vậy ít nhất năng lực ứng biến của bọn chúng cũng không quá kém..."
Trịnh Xá vẫn cười ha hả, ngắt lời Sở Hiên:
"Những chuyện khác đều có thể xảy ra, bất quá nếu là đấu trí, chúng ta chắc chắn là sẽ thắng, phương diện này bọn ta hoàn toàn không có chút hoài nghi nào, ha ha ha... Có điều ngươi nói cũng có lý, chờ đến khi tìm được tất cả bọn chúng, xem xét tình hình rồi hãy tính bước tiếp theo đi. Kỳ thật phim kinh dị từng đoàn đội trải qua đều có rất nhiều điểm bất đồng, ngoại trừ Trung Châu đội chúng ta, đến cả đội trưởng cũng không có đã tiến hành đoàn chiến, các đoàn đội khác trước khi đoàn chiến nhất định đã trải qua khá nhiều bộ phim kinh dị, hẳn là có thể kiếm được rất nhiều tin tức từ chỗ bọn chúng..."
Sở Hiên cũng nói vẻ khẳng định:
"Đúng vậy, so với giết đối phương kiếm điểm thưởng và chi tiết kịch tình, nếu có thể tìm được quy tắc ma pháp truyền thuyết hoặc tin tức về vật phẩm kịch bản, có lẽ còn có lợi hơn.... Thấy rồi, đường lên đỉnh núi..."
Trịnh Xá nghe vậy cũng đưa mắt nhìn ra xa, ở phía nam, một thông đạo lên núi hiện ra trước mắt hắn.....
Từ lúc đội ngũ bắt đầu hành quân tới khi nhóm đoạn hậu lên tới đỉnh núi, tổng cộng tử vong hơn tám trăm người, thêm hơn ba trăm người bị thương, đây đã là kết quả nhờ ba người Sở Hiên toàn lực hợp tác cộng thêm tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam, nếu không số người chết và bị thương tuyệt đối còn tăng gấp bội.
- Kết quả này đã rất tốt rồi, ít nhất so với con số ta tưởng tượng còn khá hơn, xem ra việc huấn luyện đám quân nhân này cũng coi như là nghiêm khắc, chỉ là các bước huấn luyện có vấn đề cùng phương diện kinh nghiệm thực chiến không đầy đủ. Có thể dự kiến, những binh sỹ sống sót này tương lai sẽ trở thành nòng cốt của quân đội Liên bang, bọn họ chính là đội quân duy nhất của Liên bang trải qua khảo nghiệm thực chiến từ sau chiến tranh thế giới thứ ba....
Sở Hiên ngồi trên một khối đá tại đỉnh núi, bình tĩnh nói với những người còn lại.
Toàn bộ nhóm quân đã di chuyển từ chân núi lên đỉnh núi, đối với đại quân bọ mấy nghìn con đuổi tới, sau khi quan sát, Sở Hiên quyết đoán ra lệnh sử dụng tên lửa hạt nhân mini, loại tên lửa vác vai này có tầm bắn khoảng năm nghìn mét, đây là vũ khí mà chính phủ Liên bang chưa từng bỏ qua, vũ khí hạt nhân thu nhỏ, cũng gần như là loại vũ khí hạng nặng duy nhất.
Hoàn cảnh trên đỉnh núi không thể gọi là tốt, gió trên hành tinh này rất mạnh, nhiệt độ cũng thấp hơn trái đất chừng hai mươi độ, trên đỉnh núi cao vài trăm mét đã có tuyết, hơn nữa gió sắc không ngừng quét qua khiến tất cả mọi người đều vô thức rùng mình một cái.
Nhưng chính phủ Liên bang trái đất ngoại trừ phương diện quân sự và quân bị ra, những chuyện khác đều không tồi, ví dụ như quân phục của binh lính, mặc dù là quân phục sản xuất hàng loạt nhưng mỗi bộ đều có một máy điều hòa nhỏ, có thể tự điều chỉnh nhiệt độ, duy trì trạng thái thoải mái nhất cho người mặc, cũng đảm bào cho binh sỹ có thể tiếp tục chiến đấu, sống sót trên đỉnh ngọn núi lạnh lẽo này.
Khắp đỉnh núi là một loại đá nham thạch màu đen, cứng rắn, tuyệt đối có thể so được với đá hoa cương, đường lên chỉ có một thông đạo không rộng lắm, sau khi tới nơi, trong quân không ngừng có người hoan hô, tiếp theo dưới sự chỉ huy của vài sỹ quan, các binh sỹ đã vất vả chiến đấu nửa ngày trời cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, có người nằm hẳn xuống đất. Bếp ăn quân sự đơn giản được dựng lên, thức ăn và nước uống được hâm nóng, nhất thời, mùi thơm tỏa ra khắp đỉnh núi, năm trăm binh sỹ phòng thủ đỉnh núi liên tục ngoái đầu lại, nước miếng chảy ra, có điều huấn luyện nghiêm khắc lúc trước vẫn bắt họ kiên trì tại chỗ. Dù sao thì mệnh lệnh của Sở Hiên đã nói rõ, mỗi đội phòng thủ hai mươi phút, sau đó đổi ca nghỉ ngơi nửa tiếng, cứ như vậy, họ chỉ cần cố gắng thêm hai mươi phút nữa là được, thức ăn nóng hổi cùng nước uống ngọt ngào đang đợi họ phía trước.
- Nghỉ ngơi một chút đi, việc trước mắt cần làm là phải nhanh chóng phấn chấn tinh thần binh lính, hiệu quả hiện tại coi như không tệ, ít nhất cũng cho mọi người có hy vọng sống sót, thêm nghỉ ngơi thích hợp và bổ sung thức ăn có thể giúp những người chưa vị thương phục hồi khoảng 80% sức chiến đấu. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chỉ có thế thì không cách nào vượt qua được sáu tiếng....
Sở Hiên vạch vạch gì đó trên giấy, hắn vừa vẽ vừa nói với những người xung quanh.
Trịnh Xá ngạc nhiên hỏi:
- Còn có vấn đề gì nữa? Ở đây gió mạnh, đám hopper không thể bay lên được, hơn nữa lên núi chỉ có một đường, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, nền đất toàn là đá cứng, chúng ta ở đây hẳn phải rất an toàn mới đúng chứ?
Sở Hiên chưa trả lời, Bá Vương và Vương Hiệp đã cùng cười khổ, Vương Hiệp nói:
- Trịnh Xá, mặc dù ngươi ở lâu trong hoàn cảnh sinh tử, đã luyện được cách nắm chắc thế cục, đặc biệt là khi tiểu đội tác chiến những sắp xếp của ngươi thật sự rất nhạy cảm, kịp thời, nhưng phương diện quân đội lại không đơn giản như vậy... Chúng ta đang thiếu đạn dược.
- Thiếu đạn?
Sở Hiên ngẩng đầu lên, trên giấy là một đống con số và phép tính, hắn khẽ nói:
- Không sai, đạn dược của chúng ta chỉ còn rất ít, phương thức an toàn nhất để bảo vệ chỗ lối vào vốn là bố trí một nghìn người, như vậy dù có bọ tanker cũng không thể tới gần, nhưng không còn cách nào, lượng đạn không đủ. Tổng cộng toàn quân có 42 quả tên lửa hạt nhân mini, hơn 13000 băng đạn, chia ra mỗi người được hai, ba băng, muốn dùng số đạn đó để phòng thủ sáu tiếng đồng hồ, trừ phi số lượng bọ tấn công rất ít hoặc những đợt tấn công rất thưa, nhưng mà....
Trịnh Xá cũng im lặng, theo tin tức Chiêm Lam quét hình được, cả chân núi đã đông nghẹt những bọ, số lượng lan tràn ra hơn mười dặm, đó mới chỉ là trên mặt đất, vô số bọ còn đang xuyên qua dưới lòng đất, số lượng tuyệt đối phải hơn mấy triệu con. Ngoài bọ tanker ra còn có một giống bọ toàn thân đều là vỏ dày, trông giống như một chiếc xe bọc thép lớn có hai cái càng khổng lồ, số lượng giống bọ này cực ít, thậm chí còn ít hơn bọ tanker nhiều, hơn nữa chúng cũng không phải bọ mà Chủ Thần từng nhắc tới, có thể thấy chúng thuộc loại bọ ẩn, có sức uy hiếp cực mạnh.
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Không sai, số lượng bọ kinh khủng như thế chỉ cần tấn công liên tục trong sáu giờ cũng đủ để chôn vùi chúng ta rồi. Cũng may là tầm nhìn trên hành tinh này không xa, nếu không một khi để binh sỹ nhìn thấy nhiều bọ như vậy, có lẽ bọn họ sẽ lập tức mất hết tin tưởng sống sót rồi....
Bá Vương và Vương Hiệp cùng thở dài, Bá Vương bỗng lên tiếng:
- Vậy cứ dứt khoát lôi vũ khí của chúng ta ra là được rồi, nếu dùng được railgun vô hạn đạn của ta thì quá tốt, không phải sẽ giết sạch được lũ bọ này sao? Ha ha, chỉ không biết khi nòng súng nóng lên thì súng ống Liên bang này có chịu nổi không nữa....
- Không được!
Trịnh Xá cùng Sở Hiên gần như quát lên, nói xong hai người đưa mắt trao đổi, rồi Sở Hiên thản nhiên nói:
- Không thể lấy vũ khí của chúng ta ra, bởi vì cho dù đội đối phương biết có bốn người bọn ta, nhưng vì còn vài người ẩn giấu nên bọn chúng còn chưa dám đối phó với chúng ta. Nhưng nếu lấy vũ khí công nghệ cao ra thì thứ chúng ta phải đối mặt sẽ là toàn bộ chính phủ Liên bang của cái trái đất này, trước lợi ích, bộ máy quốc gia là cơ cấu vô tình nhất, phải biết rằng thế giới phim kinh dị này là thế giới chiến tranh độ khó cao, lại trong hoàn cảnh chiến trường vũ trụ và chiến trường hành tinh khác, khả năng chúng ta có thể đối kháng với chính phủ là.... bằng không!
Bá Vương nặng nề thở dài, nói:
- Chẳng lẽ cứ ngồi vậy chờ chết? Như thế khác gì chúng ta đơn độc ở ngoài rồi cũng chết?
Sở Hiên lại nhìn đám binh sỹ xung quanh, cười lạnh nói:
- Đương nhiên là khác nhau, ít nhất ở đây có... Có bao nhiêu kẻ chết cùng chúng ta, đương nhiên, phải tới khi bọn họ chết hết chúng ta mới chính thức gặp nguy hiểm có thể tử vong. Đạn dược phỏng chừng có thể duy trì được bốn tiếng, năm trăm lính cùng bắn liên tục, hơn mười nghìn băng đạn không chịu nổi quả thời gian ấy, một giờ tiếp theo chúng sẽ phải sử dụng các biện pháp khác để chống cự. Đầu tiên là đá tảng, độ nghiêng từ chân núi đến đỉnh núi cũng đủ lớn, lăn đá từ trên này xuống, chỉ cần hình hơi tròn, đường kính từ một tới hai mét là đủ giết chết tất cả bọ warrior trên đường, uy lực so với súng đạn còn lớn hơn một chút, vài nhìn người liên tục đào móc, lăn đá xuống cũng đủ chống cự được mấy chục phút. Nhưng công kích bằng đá này cũng có một khuyết điểm rất lớn, đó là đối mặt với bọ khổng lồ, ví dụ như bọ tanker hoặc những con giống xe thiết giáp có hai càng kia thì không đủ để uy hiếp chúng nó, bốn mươi hai quả tên lửa mini sẽ được sử dụng ở đây....
Ba người Trịnh Xá, Bá Vương, Vương Hiệp nghe Sở Hiên giải thích tỷ mỉ, bọn họ cũng tự tính toán những vị trí mình có thể phải chiến đấu, xong xuôi Trịnh Xá gật đầu nói:
- Như vậy tiếp theo sẽ là phân chia nhiệm vụ. Bá Vương tiếp tục tại thông đạo dạy đám lính kia làm thế nào tiết kiệm đạn dược, hơn nữa còn phải nân cao uy lực, không được bắn loạn không mục đích. Vương Hiệp, ngươi thu thập tất cả lựu đạn trong quân lại, xem xem có thể cải tiến được gì không, ta muốn nâng cao uy lực lên, thể tích lớn nhỏ không quan trọng, uy lực lớn là được. Sở Hiên, ngươi tiếp tục ở đây điều phối toàn quân tác chiến, ta sẽ thủ ở cửa vào, chỉ càn có bọ uy lực lớn đột phá phòng tuyến ta sẽ giải quyết... Còn Zero, ngươi kết nối với ý thức ta được không? Nhiệm vụ của ngươi là sử dụng súng hiệu suất cao của quân đội ngắm bắn tầm xa, mục tiêu là mắt của các con bọ khổng lồ uy lực lớn, chỉ có chỗ đó là điểm yếu nhất của chúng, ta biết sức bắn và xạ trình của súng quân đội rât thấp, nhưng nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngươi...
- Chiêm Lam, ngươi tiếp tục phụ trách phối hợp liên kết ý thức mấy người bọn ta đồng thời quét hình bằng tinh thần lực, đặc biệt là khu vực vách đá xung quanh, mặc dù rất dốc nhưng vẫn phải chuẩn bị cho tốt, còn La Cam Đạo... Ngươi phải liều mạng bảo vệ Chiêm Lam, trong đoàn đội cô ấy còn quan trọng hơn cả ta, nếu như gặp nguy hiểm ngươi phải đưa Chiêm Lam rời xa, đến lúc bắt buộc... Ai, tóm lại là như vậy, mọi người làm tốt việc mình phụ trách là được, còn sáu tiếng nữa....
Đối với con người khi còn sống, sáu tiếng thật quá ngắn ngủi, ngắn đến mức nhiều người không đủ ngủ một giấc, nhưng với mấy ngàn người này mà nói, sau tiếng này chính là cửa ải xem họ có thể tiếp tục sống sót hay không, vượt qua được thì sống, không qua thì chết, chuyện này đã trở thành nhận thức chung của tất cả binh lính, mà để toàn quân hoàn toàn minh bạch trong mười mấy phút, nguyên nhân quan trọng là nhờ Sở Hiên sửa đội một vài vị trí trong quân.
- Không thể không thừa nhận, tác dụng của người chỉ đạo trong quân vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, trong quân đội của ta chưa bao giờ tồn tại vấn đề sỹ khí hạ thấp, điều một ít người làm chỉ đạo viên, sau đó cho họ biết làm thế nào thuyết phục binh sỹ, để bọn họ hiểu được đạo lý liều mạng thì sống, tuyệt vọng là chết! Ta cần một đội quân không biết sợ hãi tử vong, chính là như vậy…
Sở Hiên nói với Trịnh Xá vẻ rất đơn giản, hắn vừa nói chuyện vừa ra lệnh thông qua máy liên lạc, bộ dạng như vậy khiến mấy người Trịnh Xá đều cảm thấy mình như người thừa. Bất quá, đây cũng không phải là chuyện đố kỵ gì, kỳ thật, bất kỳ ai đối mặt với Sở Hiên đều sẽ có cảm giác tự ti, đó là cảm giác đối diện với một kẻ cái gì cũng biết, mặc dù nói ra có chút khoa trương, nhưng hắn thật sự khiến người khác cảm thấy như vậy.
Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Bọn chúng vẫn chưa tấn công, đang đợi Brain bug ra lệnh sao?
Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, đáp:
- Không, Brain bug hẳn là đã sớm ra lệnh, do đường lên núi không rộng rãi, cộng thêm hoàn cảnh phía trên không thích hợp cho bọ hopper tập kích, nếu bọn chúng cứ tấn công từng đợt từng đợt nhỏ, chúng ta sẽ không hề bị nguy hiểm đến tính mạng. Vì thế mệnh lệnh của Brain bug hắn là thúc một tiếng trống, đem tất cả lực lượng ào ạt tiến công không quản thương vong, một trăm nghìn, hai trăm nghìn, năm trăm nghìn, một triệu, tới bao giờ giết sạch tất cả chúng ta mới thôi... Chiêm Lam, đã ngăn chặn toàn bộ đỉnh núi này phải không? Vậy bây giờ để lộ chỗ phòng ngự ra, để đội kia nhìn thấy chúng ta... Trịnh Xá, nếu như phòng tuyến bị phá, chúng ta đều có thể sẽ bị giết, vậy ngươi phải theo hướng dẫn của Chiêm Lam, sử dụng Hủy diệt khống chế tất cả bọn chúng, đó là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể sống sót!
Trịnh Xá gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, hắn còn chưa kịp nói gì, từ chỗ thông đạo đa truyền đến tiếng súng liên thanh, tiếp đó là tiếng binh lính gào lên giận giữ, mang theo sợ hãi và dục vọng sống sót, những người bảo vệ thôn đạo đã bắt đầu điên cuồng, súng trong tay liều mạng bắn xuống dưới.
Sở Hiên lập tức quát vào máy liên lạc:
- Bá Vương! Ngươi quản bộ đội kiểu gì đấy! Hỏa lực thế nào ngươi tự biết, nếu còn phát sinh chuyện tương tự, ngươi không cần đứng đó nữa đâu!
Tiếng Bá Vương cũng gào lên:
- Vâng, chỉ huy.... Con mẹ nó, đừng làm ta nhớ tới chuyện ngày xưa, nhiều bọ quá, bọn chúng ùa tới đông nghìn nghịt, không nói chuyện với ngươi nữa, ta tự biết phải tiết kiệm đạn... Khốn kiếp, nhiều bọ quá đi mất!
Còn cách lúc tàu cứu viện tới năm giờ bốn mươi hai phút, cuộc tấn công tổng lực của loại bọ cuối cùng cũng bắt đầu, hàng trăm nghìn con bọ chen chúc theo thông đạo nhỏ hẹp, liều mạng lao tới, cảnh tượng khủng bố khiến mỗi binh sỹ đều không lạnh mà run, họ đã không còn nghe lệnh, chỉ theo bản năng bắn xuống chân núi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ làm đám bọ này biến mất đi!
Pằng, pằng!
Bá Vương nâng khẩu súng còn bốc khói lạnh lùng nhìn quanh, trước mặt hắn là mấy tên lính đang nằm trong vũng máu, khi binh lính xung quanh kinh ngạc nhìn lại, hắn mới gầm lên giận giữ:
- Tiến hành, ngắm chuẩn bắn phát một theo phương pháp đã dạy lúc trước, mười người một tổ phụ trách một hướng, kẻ nào dám bắn loạn, kẻ nào dám lãng phí đạn dược... Xử theo quân pháp!
Đám lính còn ngây ngốc nhìn, tới khi Bá Vương cầm súng bắn một loạt chỉ thiên tất cả mới đột ngột tỉnh táo lại, nhanh chóng ngắm chuẩn hướng thông đại, mười người một đội phụ trách một hướng nhỏ, bắt đầu bắn phát một. Mặc dù tố chất quân sự không cao nhưng trình độ huấn luyện của họ cũng thật sự nghiêm khắc, trong yêu cầu thế này, mỗi người lính đều nhanh chóng xạ kích, độ chuẩn cũng không kém lắm. Bá Vương bấy giờ mới khẽ thở phào, sau đó hắn mỗi tay cầm một khẩu súng quân dụng tự động, hét lớn bắn về phía chân núi, mặc dù gọi là bắn quét nhưng độ chính xác lại vượt xa những người khác, gần như mỗi lần bắn đều có một con bọ đổ xuống... Nhưng đối diện với cả biển bọ vàng rực vô cùng vô tận, đến cả Bá Vương trong lòng cũng từ từ tuyệt vọng.
- Đây... đây chính là thế giới phim kinh dị chiến tranh sao? Sức mạnh của một cá nhân ở đây thật quá nhó bé, quả nhiên những người được Chủ Thần lựa chọn không thể toàn là người hoàn mỹ, chúng ta cần đồng đội, cần kết hợp các loại lực lượng, cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này... Nếu như phim Starship Troppers này không có ba người các ngươi, chúng ta sẽ chết rất nhanh, ha ha ha....
Trịnh Xá đứng tại chỗ phòng ngự, cười lớn nói, Chiêm Lam cũng đã truyền kết quả quét hình vào đầu hắn, sâu dưới lòng đất cách đỉnh núi khoảng mười dặm có một số thứ đang được che giấu, có lẽ là một tiểu đội khác, có lẽ là Brain bug, tóm lại, trong lòng Trịnh Xá đã hạ quyết tâm, khi đoàn đội lâm nguy, chính là lúc hắn bắt đầu liều mạng....
- Đó là thứ gì?
Đột nhiên có vài binh sỹ rống lên, ở phía xa, hơn mười con bọ tanker khổng lồ đang tiến tới, nhưng trước ưu thế hỏa lực tập trung, thân thể to lớn của chúng cũn không thể tới gần điểm phòng thủ dưới năm trăm mét. Không thể không thừa nhận, súng quân dụng Liên ban chế tạo uy lực chẳng ra sao nhưng tầm bắn lại không tồi, bởi vì loại đạn này được thiết kế để bắn xa nên uy lực không được như các loại đạn dùng kỹ thuật xuyên phá trước đây.
Trên lưng bọ tanker có hơn mười khối u lớn, trước đây những khối u này chưa từng xuất hiện nên mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú quan sát, tới khi những con bọ tanker bị bắn chết, những khối u này bỗng bắn vụt lên, lao thẳng tới chỗ trận địa, giống như một loạt đạn pháo.
- Bắn! Bắn rơi những thứ kia xuống, không thể để chúng tới gần!
Bá Vương đứng giữa đám lính, gầm lên, tự hắn cũng giơ hai khẩu súng điên cuồng nhả đạn, nhưng đạn bắn trúng vào những khối u đó lại tạo ra tia lửa tung tóe, giống như bắn trúng thép khối, còn những khối u đó vọt qua mây trăm mét rơi thẳng vào giữa các binh sỹ trên trận địa.
- Nằm xuống!
Thanh âm của Vương Hiệp truyền tới, mọi người vô thức quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang đứng cách đó không xa, tay cầm một quả tên lửa hạt nhân mini vác vai, quát lớn bắn thẳng lên trời, lập tức một số tên lính gào lên:
- Mẹ kiếp, tên lửa phải đập vào mới nổ, hoặc thời gian vượt quá một phút, bắn lên trời không phải muốn nổ chết tất cả chúng ta sao?
Tiếng hô chưa dứt, một luồng ánh sáng mãnh liệt đã bùng lên trên không, những người này lập tức ôm mắt kêu gào, còn số nằm xuống đất thì may mắn hơn nhiều, mặc dù cũng bị chấn động và sóng nhiệt tập kích nhưng tóm lại là không bị thương trí mạng.
Khi mọi người đứng lên, luồng lửa trên trời còn chưa tắ, Vương Hiệp bỏ súng phóng tên lửa vác vai xuống, thuận miệng nói:
- Ta đã sửa lại hệ thống định giờ bên trong một chút, có thể đặt thời gian ngắn nhất là ba giây... Cẩn thận!
Hai khối u cách vụ nổ xa nhất không bị phá hủy, trượt theo luồng lửa đập xuống đất, binh lính chỗ đố lập tức tránh ra bốn phía, nhưng hai khối u cũng không phát nổ mà từ dưới đất dựng thẳng lên, mở ra biến thành hai con bọ to lớn trông như con nhện có sáu chân. Hai con bọ này trực tiếp xông vào giữa đám lính, nhanh chóng cắn xé, sức cận chiến cùng tốc độ của chúng còn mạnh hơn bọ warrior nhiều, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi đã có mấy chục người bị xé thành mảnh vụn, bất kỳ ai bị sáu cái chân tóm chúng là lập tức bị xé tan như xé giấy, hơn nữa do chúng ở giữa đám người nên những người xung quanh cũng không dám khai hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trịnh Xá lập tức quát lớn:
- Bá Vương, tổ chức người tiếp tục bắn quét! Vương Hiệp sử dụng mấy quả lựu đạn ngươi đã cải tiến, cho đến khi người mới tới chi viện mới thôi, Sở Hiên, lập tức điều một trăm tân binh tới gia nhập! Zero, bắn đi, mau bắn đi!
Chưa dứt lời, hắn đã đạp mạnh một phát, chủy thủ quân dụng trong tay rung lên, lao thẳng vào một con bọ.
"Không tiện, tay phải không thể dùng sức, ta cũng không thuận tay trái..."
Trịnh Xá trong lòng tính toán phương pháp chiến đấu, đồng thời tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, khi con bọ hình nhện phát hiện ra hắn đã chỉ còn cách nó có mấy mét. Con bọ vừa giơ móng vuốt sắc bén như mũi giáo lên, Trịnh Xá đã dùng bụng đâm sầm bào nó, móng vuốt lập tức xuyên thủng qua bụng hắn, bất quá hiện tại hắn đang mở cơ nhân tỏa, trước khi móng vuốt đâm vào đã điều chỉnh phương vị để nó xuyên qua khe hở giữa nội tạng, mặc dù nhìn có vẻ kinh khủng nhưng dù sao nội tạng cũng không bị thương.
- A!
Trịnh Xá trực tiếp để móng vuốt lọt ra sau lưng, hắn dựng dao găm quân dụng đâm thẳng vào mắt con bọ, ngập cả cánh tay vào trong. Như vậy chưa là gì, cánh tay trái hắn còn sử dụng thêm Hồng viêm, dù sao đang trong cơ thể bọ, người ngoài không thể nhìn thấy nên sau cú đâm, gần như toàn bộ những thứ trong đầu con bọ bị thiêu cháy, chưa kịp xé Trịnh Xá đã từ từ gục xuống đất.
Trịnh Xá thở ra một hơi quay đầu lại, con bọ hình nhện bên kia đã xé xác không biết bao nhiêu binh lính, mặt đất đầy chân tay gãy, nội tạng, máu tươi.....