Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng

Chương 30: Biên Cương Tiểu Thành 30





Man tộc chỉ thấy Hạ Thụy Trạch xoay người cưỡi lên con ngựa vốn thuộc về đại thống lĩnh của bọn họ, sau khi lui về phía sau hơn mười mét, trở tay đổi cung tiễn thành nỏ tiễn, ở khoảng cách gần uy lực nỏ tiễn sẽ lớn hơn, mà dùng nỏ cũng tiết kiệm thời gian hơn cung tên.
Trình Hoài Tiềm rốt cuộc cũng có thể thi triển, đầu tiên anh bắn hết 30 mũi tên từ nỏ tiễn trung phẩm, sau đó cũng không lùi lại, trở tay cầm lấy đại đao chém thẳng về phía Man tộc chạy đầu tiên.
Rõ ràng thân hình Trình Hoài Tiềm so với Man tộc nhìn vừa gầy vừa nhỏ, nhưng Man tộc đứng trước mặt anh lại như dê vào miệng cọp, chiêu thức vô cùng hung hãn, không thể đỡ nổi, hàng loạt Man tộc liên tiếp bỏ mạng dưới đại đao.
Hạ Thụy Trạch vẫn luôn chú ý tình huống của đồng đội, nỏ tiễn trong tay bóp cò liên tục, giúp Trình Hoài Tiềm giải quyết đám Man tộc ở xa hơn, bảo đảm số lượng Man tộc vọt đến trước mặt anh chỉ trong một khoảng nhất định.
Hai người phối hợp ăn ý đại chiến với Man tộc không ngừng lao lên sườn núi, đối phương rõ ràng chỉ có hai người, lại khiến binh sĩ Man tộc không có cách nào tiến thêm một bước.
Tiểu thủ lĩnh lúc đầu nhìn thấy đám kỵ binh Đại Hạ trên sườn núi thì tức muốn tắc thở, hai mắt đỏ bừng, đám đáng chết này cũng dám quang minh chính đại chạy đến trước mặt hắn khiêu khích? Cho rằng Nỗ Lai Cáp Nhĩ hắn ăn chay sao?
Nếu tin tức mình bị kỵ binh Đại Hạ khiêu khích truyền về Man tộc, không biết sẽ bị đám thủ lĩnh khác cười nhạo thế nào, Nỗ Lai Cáp Nhĩ vừa nghĩ liền tức điên lên!
Chờ tiểu thủ lĩnh phục hồi tinh thần, đã thấy có bộ hạ không áp nổi phẫn nộ xông lên sườn núi, hắn cũng không hạ lệnh ngăn cản, ngược lại lúc nhìn thấy người Đại Hạ vậy mà không lập tức xoay người bỏ trốn, tiểu thủ lĩnh lộ ra tươi cười tàn nhẫn, đám Đại Hạ đáng chết! Chờ lọt vào tay hắn, nhất định phải nghiền bọn chúng thành tro!
Vì vậy tiểu thủ lĩnh cùng hai đại thống lĩnh chờ mong nhìn một tiểu thống lĩnh dẫn theo bộ hạ lên núi, đợi tin tức tốt trở về.
Ban đêm bị đánh lén khẳng định vì đám người Đại Hạ dùng đến thủ đoạn âm hiểm, Man tộc không tin bằng nhân số áp đảo bọn họ còn có thể thua!
Nhưng chờ một hồi, cao tầng Man tộc phát hiện tình huống tựa hồ có chút không đúng.
Không nói đến trong quá trình lao lên sườn núi có không ít chiến sĩ Man tộc ngã xuống, ngay cả khi đã đứng trước mặt đám Đại Hạ, vẫn là từng hàng từng hàng chết thảm? Nhiều dũng sĩ Man tộc như vậy lại không thể giải quyết hai tên Đại Hạ gầy yếu nhỏ bé? Là mắt bọn họ có vấn đề hay Trường Sinh Thiên đang muốn đùa với bọn họ?
(Trường Sinh Thiên: hay còn gọi là Thường Thiên, là vị thần tối cao của Man tộc, trong suy nghĩ của Man tộc, Trường Sinh Thiên sẽ trao quyền lực cao nhất cho một vị thủ lĩnh trần gian)
Trơ mắt nhìn Man tộc đứng trên sườn núi ngày càng ít, ngã xuống ngày càng nhiều, máu tươi theo vách núi chảy xuống, nhuộm đỏ cả một mảnh đất, sắc mặt tiểu thủ lĩnh đã không thể dùng khó coi để hình dung, tay vung lên, quyết định tự mình ra trận.
Thân vệ lập tức dắt tất cả chiến mã còn sót lại trong chuồng ra, nhìn thấy mười hai con ngựa sắc mặt tiểu thủ lĩnh càng thêm khó coi.
Nhưng kẻ thù trước mặt, xử lý hai kẻ Đại Hạ đáng chết kia vẫn quan trọng hơn, tiểu thủ lĩnh chỉ đành tạm thời kiềm chế lại nỗi đau mất ngựa, nhanh chóng nhảy lên một con chiến mã, lao ra khỏi đại doanh nhắm thẳng về phía sườn núi.
Ba thống lĩnh thân vệ cùng hai đại thống lĩnh dẫn binh lập tức xoay người lên ngựa theo sát phía sau, tiếp theo bốn tiểu thống lĩnh lực chiến đấu cường hãn cùng hai tiểu thống lĩnh am hiểu cung tiễn cũng lên ngựa đuổi theo, sau đó! đã không có sau đó.
Tất cả chiến mã cũng chỉ còn lại bấy nhiêu, các Man tôc còn lại bất kể là tiểu thống lĩnh hay đại đầu mục chỉ có thể chạy theo phía sau.

Man tộc cấp bậc đại đầu mục đã có thể nhận được chiến mã, thậm chí có một vài tiểu đầu mục thực lực không tồi cũng được trang bị chiến mã, Man tộc cao cấp hơn càng không cần phải nói, thực sự đã lâu không trải qua tư vị chạy bằng hai chân thế này.
Đặc biệt là phần lớn Man tộc còn mới tỉnh ngủ, chưa kịp đi xả đã phải lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, có thể nghĩ đến nội tâm hiện tại tràn ngập phẫn nộ thế nào, ai nấy đều mang theo ánh mắt thù hận ghim chặt thân ảnh Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch.
Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch chỉ sợ một đinh thịt cũng không còn.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu thủ lĩnh Nỗ Lai Cáp Nhĩ, đại quân Man tộc vừa mới tỉnh ngủ vác đao gào thét nhào về phía sườn núi.
"Đại quân xông lên rồi.
"
Hạ Thụy Trạch từ trên cao nhìn xuống, lập tức thấy được biến hóa của Man tộc, lớn tiếng nhắc nhở đồng đội.
"Đến hay lắm! Yểm hộ cho tôi.
"
Trình Hoài Tiềm cao giọng trả lời.
Nếu không phải hiện tại đang có Man tộc vây quanh, Trình Hoài Tiềm chỉ sợ còn muốn cười ra tiếng, vừa dứt lời, công kích của anh đột nhiên tăng nhanh, vô cùng sắc bén, nỏ tiễn trong tay Hạ Thụy Trạch cũng không ngừng phóng tên, hai người hợp lực, mạnh mẽ áp chế Man tộc trong lúc nhất thời vô pháp đến gần, giết ra một đường máu, Trình Hoài Tiềm chạy khỏi vòng vây của Man tộc.
Man tộc đương nhiên hưng phấn đuổi theo, nhưng căn bản không đọ lại tốc độ của Trình Hoài Tiềm.
Trình Hoài Tiềm chạy đến gần, Hạ Thụy Trạch lập tức duỗi tay kéo anh lên ngựa.
Tiếp theo Trình Hoài Tiềm khống chế ngựa quay đầu lại chạy như điên, khiến kỵ binh Đại Hạ kinh hãi, đại quân Man tộc bất ngờ chính là, Trình Hoài Tiềm lại phóng ngựa về phía tiểu thủ lĩnh Man tộc.
Nhìn thấy hành vi tràn đầy khiêu khích của hai người, lại nhìn chiến mã dưới thân vốn thuộc về mình, tiểu thủ lĩnh phát điên thét dài một tiếng, hai chân dùng sức, lần nữa tăng tốc, bỏ lại đại quân đang vội vàng đuổi theo phía sau, vọt thẳng về phía Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch.
Lúc khoảng cách còn khá xa, Hạ Thụy Trạch giao nỏ tiễn cho Trình Hoài Tiềm, bản thân lấy ra cung tên, kéo căng, nhắm chuẩn về phía tiểu thống lĩnh cũng đang giương cung chạy sau tiểu thủ lĩnh.

Trình Hoài Tiềm một tay điều khiển ngựa, một tay nhắm nỏ tiễn bắn về phía đối phương, có thể bắn trúng hay không cũng không sao, quấy nhiễu bọn họ là được rồi.
Hạ Thụy Trạch cùng tiểu thống lĩnh đồng thời bắn ra mũi tên, so với tiểu thống lĩnh kinh nghiệm xạ kích phong phú, kinh nghiệm của Hạ Thụy Trạch đúng là kém hơn rất nhiêu, nhưng cậu được phụ trợ thêm công pháp, cung tiễn cùng lực lượng cá nhân, hơn nữa mục tiêu của cậu là chiến mã dưới thân tiểu thống lĩnh.
Kết quả chính là, chiến mã bị kinh hách hất văng tiểu thống lĩnh trên lưng xuống đất, mà mũi tên của tiểu thống lĩnh thì bị Trình Hoài Tiềm vung đao cản lại.
Kỵ binh đối chiến còn là đối chiến trên lưng ngựa, vũ khí dài hơn một phân là chiếm hơn một phân ưu thế, trường thương chính là thứ thích hợp nhất.
Trong quá trình hai bên không ngừng áp sát, Hạ Thụy Trạch liên tiếp kéo cung xạ kích, mà mũi tên Man tộc bắn tới cũng không ngừng bị Trình Hoài Tiềm ngăn cản.
Dưới giá trị nhanh nhẹn được nâng cao, những mũi tên này trong mắt Trình Hoài Tiềm chẳng khác nào như đang thả chậm tốc độ, chuyện ngăn cản vô cùng nhẹ nhàng.
Mũi tên Man tộc phóng tới dễ dàng bị trường thương của Trình Hoài Tiềm ngăn cản, nhưng mũi tên Hạ Thụy Trạch bắn ra thì không đơn giản như vậy, trên mũi tên mang theo lực lượng quá lớn, tốc độ lại nhanh, nằm ngoài dự đoán của Man tôc, bất cẩn một cái chính là bị xuyên cho một lỗ.
Chờ đến lúc hai bên sắp chạm mặt, nguyên bản mười hai chiến mã cũng chỉ còn lại mười con, cung thủ Man tộc toàn bộ ngã xuống, ngay cả đám cung thủ chạy bộ theo sau cũng bỏ mang mấy người.
Giải quyết xong những uy hiếp này, Hạ Thụy Trạch thu lại cung tên, nhận lấy nỏ tiễn từ tay Trình Hoài Tiềm, nhắm thẳng về phía tiểu thủ lĩnh đang vọt tới.
Vốn đang chuẩn bị cùng Trình Hoài Tiềm đối chiến, tiểu thủ lĩnh đành phải trước tiên ngăn cản mũi tên của Hạ Thụy Trạch, ngay một giây hai chiến mã giao nhau, vội vàng thu hồi đại đao ngăn lại công kích của Trình Hoài Tiềm.
Trường thương trong tay Trình Hoài Tiềm cùng đại đao của tiểu thủ lĩnh va chạm kịch liệt tóe ra cả ánh lửa, chẳng qua Trình Hoài Tiềm đã sớm có chuẩn bị, toàn lực công kích, tiểu thủ lĩnh lại là vội vàng ứng chiến, nhất thời không địch lại, chỗ eo bị chém ra một miệng vết thương.
Ngay sau đó, Trình Hoài Tiềm chuyển tay vung mạnh trường thương về phía một tiểu thống lĩnh, mà nỏ tiễn trong tay Hạ Thụy Trạch cũng bắn trúng một đại thống lĩnh.
Tốc độ quyết chiến cực nhanh, thời gian chỉ ngắn ngủi 1-2 giây, cuộc chiến đã xuất hiện biến hóa lớn.
Chờ đến khi hai bên đều quay đầu lại, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch áp dụng chiêu cũ, phối hợp cực kỳ ăn ý, tuy không thể lần nữa làm bị thương tiểu thủ lĩnh, nhưng lại đánh ngã một đại thống lĩnh xuống ngựa, còn giết chết một tiểu thống lĩnh.

Hai lần đối chiến đều không chiếm được ưu thế, bản thân còn bị thương, tiểu thống lĩnh trong lòng càng thêm phẫn nộ, đồng thời sinh ra vài phần kiêng kị.
Lúc hắn xoay ngựa lại muốn đối chiến lần nữa, thuận tiện chờ những binh sĩ Man tộc còn lại chạy đến bao vậy kẻ địch, lại phát hiện đối diện trống không, thân ảnh của hai tên Đại Hạ thì càng lúc càng xa.
"Aaaaaa!!!"
Ý thức được bản thân bị lừa, tiểu thủ lĩnh hai mắt bốc hỏa, tay vung mạnh về phía hai tên Đại Hạ đáng ghét kia, lệnh cho bộ hạ toàn lực truy kích.
Trình Hoài Tiềm cũng không phải điều khiển ngựa chạy trốn về phương Nam như Man tộc dự đoán, ngược lại, anh chạy về phương Bắc.
Đội kỵ binh Đại Hạ thấy vậy lập tức phóng ngựa theo sau hai vị trưởng quan, cùng hướng về phương Bắc.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cưỡi chung một con ngựa, theo sau là một con ngựa không người cùng 12 thủ hạ kỵ binh, phía sau nữa là 8 thất chiến mã của Man tộc cùng hơn 1000 binh sĩ Man tộc phổ thông điên cuồng đuổi theo.
"Ha ha ha!.
"
Trình Hoài Tiềm quay đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng phía sau, cười không khép miệng.
Sau lưng truyền đến chấn động, khiến Hạ Thụy Trạch ở phía trước không nhịn được cũng thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy 8 chiến mã lẻ loi cùng lượng lớn Man tộc đang điên cuồng đuổi theo.
Man tộc thực sự quá "đáng thương", Hạ Thụy Trạch cũng không khỏi cười rộ lên, hai người liếc nhìn nhau, trong mắt truyền đến sự ăn ý.
"Chúng ta đến để ngăn chặn tốc độ hành quân, không thể chạy quá nhanh, bằng không truy binh thấy đuổi không kịp dứt khoát từ bỏ thì chơi không vui.
"
Cười xong, Trình Hoài Tiềm căn cứ theo tình huống phía sau tùy thời giảm xuống tốc độ của chiến mã.
Chiến mã dưới thân không hổ là hãn huyết bảo mã ngàn dặm khó cầu, tuy khả năng tương thông kém xa chiến mã hổ phách, nhưng tố chất phi thường không tồi, chở hai người nhưng tốc độ thậm chí vượt qua cả chiến mã chỉ chở một người của Đại Hạ, đương nhiên, về mặt kích thích tiểu thủ lĩnh Man tộc cũng rất ra sức.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch chạy đầu dẫn đội, hai người muốn giảm tốc độ xuống, thủ hạ kỵ binh cũng chỉ có thể nghe theo.
Nói thật, đám kỵ binh này tuy tòng quân đã lâu, nhưng tình huống kích thích thế này vẫn là lần đầu tiên trải qua.

Phía sau là tiểu thủ lĩnh Man tộc dẫn theo đại quân áp sát, bọn họ không chỉ không tìm cách tăng nhanh tốc độ, ngược lại còn muốn giảm xuống để Man tộc có thể tiếp tục truy đuổi.
Trải nghiệm này mà nói ra chỉ sợ đám chiến hữu khác một chữ cũng không tin.
Cũng vào lúc này, nhóm kỵ binh mới hiểu được đêm qua hai vị trưởng quan cướp lấy chiến mã của Man tộc là một nước cờ anh minh cỡ nào, không có chiến mã, Man tộc chỉ có thể bị bọn họ treo lên như thả diều mà thôi.
Trình Hoài Tiềm thả chậm tốc độ, tiểu thủ lĩnh Man tôc theo sau cũng thả chậm tốc độ, sau khi phẫn nộ qua đi, hắn rốt cuộc cũng nhớ tới phía sau mình đã không còn mấy trăm chiến mã có thể tung hoành, bộ hạ hiện tại chỉ dựa vào hai chân, tốc độ tất nhiên sẽ chậm lại.
Vì để không thoát ly đại bộ đội, tiểu thủ lĩnh chỉ đành thả chậm tốc độ.
Cũng may nhìn chiến mã của địch nhân có vẻ chất lượng không ra làm sao, muốn chạy nhanh cũng không được, bọn họ không đến mức bị ném lại sau.
Cứ như vậy một đường truy kích, đại quân Man tộc cương quyết đuổi theo hơn nửa tiếng đồng hồ.
Một đại thống lĩnh bên cạnh tiểu thủ lĩnh có chút rối rắm nhìn kỵ binh Đại Hạ phía trước, lại quay lại nhìn đại quân Man tộc phía sau, mà đại doanh đêm qua nghỉ ngơi đã sớm không thấy bóng dáng!.
Hắn cảm thấy tình huống có chút không thích hợp, nhiệm vụ của bọn họ không phải là hướng về phương Nam xuyên qua Biên Lộc Thành, tiến công vào trung tâm Đại Hạ sao? Hiện tại thế nào càng chạy càng quay về phương Bắc? Ngay cả đại doanh cũng ném?
Đại thống lĩnh rối rắm, muốn mở miệng nhắc nhở tiểu thủ lĩnh, đúng lúc này, hắn nhìn thấy người dẫn đầu đội kỵ binh Đại Hạ đột ngột nhổm lên, một người tiếp tục điều khiển chiến mã, người còn lại thế nhưng xoay người giương lên cung tên?
Trong ánh mắt kinh hãi của Man tôc, Hạ Thụy Trạch nửa quỳ trên lưng ngựa, Trình Hoài Tiềm ôm eo giúp cậu cố định cơ thể, Hạ Thụy Trạch kéo cung nhắm thẳng về phía tiểu thủ lĩnh.
Mũi tên này bắn vô cùng chuẩn xác, tiểu thủ lĩnh lập tức giơ đao lên chắn, chẳng qua tâm trạng vừa có chút bình tĩnh đã lập tức bị đánh tan, trong mắt trong đầu chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào đám kỵ binh Đại Hạ, không ngừng truy đuổi.
Cưỡi chiến mã còn tốt, chỉ khổ cho những binh sĩ phải chạy bộ theo sau, vừa mới ngủ dậy, lũ trong bàng quang còn chưa kịp xả đã phải chạy không ngừng trên hoang mạc, mồ hôi thì đầm đìa, hô hấp thì dồn dập, đại não đã sơm trống rỗng.
Nhưng thủ lĩnh còn ở phía trước, mệnh lệnh truy kích chưa thu hồi, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đuổi theo, thật sự khiến người tuyệt vọng!
Sau đó, mỗi khi tốc độ Man tộc phía sau chậm lại, Hạ Thụy Trạch liền bắn một mũi tên về phía tiểu thống lĩnh, tiểu thống lĩnh dưới cơn nóng giận sẽ không ngừng gào thét lệnh cho thủ hạ ra sức truy kích.
Lúc Man tộc cần mẫn đuổi theo, Hạ Thụy Trạch sẽ thay đổi mục tiêu, cậu căn bản không nhắm vào những Man tộc đang cưỡi chiến mã, mà chuyên môn tập trung vào đám cao tầng đang phải chạy bộ phía sau, những kẻ đó đã sớm quen với việc cưỡi ngựa hành quân, hiện tại lại chạy đến mức hai mắt biến đen, người đầy mồ hôi, đối mặt với mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn của Hạ Thụy Trạch căn bản tránh không kịp.
Truyện Cung Đấu
Mà Man tộc té xuống sẽ bị người phía sau xông lên nhấn chìm, tiểu thủ lĩnh cưỡi ngựa căn bản không chú ý tới, thủ hạ cao cấp của mình đang từng đám từng đám biến mất.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.